Hoàng Hôn Dát Vàng - Mai Vũ Quý

Chương 10: Khu vườn



Tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ dần lan tỏa trong không khí.

Sự xuất hiện của bố mẹ khiến căn phòng bệnh đơn yên tĩnh trở nên náo nhiệt hơn.

Thời gian Phương Thức Thu tỉnh táo vẫn rất ngắn ngủi, nhưng mỗi khi mở mắt ra, cậu cuối cùng cũng không còn nhìn thấy căn phòng im ắng đến đáng sợ nữa.

Bên cạnh giường bệnh của cậu kê thêm một chiếc giường gấp dành cho người nhà, đôi khi bố cậu sẽ ngồi đó làm việc, khi Phương Thức Thu tỉnh dậy sẽ trò chuyện cùng cậu vài câu, nhưng phần lớn thời gian ngồi đó là mẹ cậu.

Mẹ cậu không bận rộn công việc như bố, khi ở trong phòng bệnh, bà thường ôm một quyển sách ngoại văn dày cộp ngẩn ngơ, hoặc cầm dao gọt táo một cách chậm rãi.

Bà không giỏi làm những việc này, những miếng táo cắt ra to nhỏ không đều, khi nhai sẽ cọ vào vòm họng, làm trầy xước lớp da mỏng manh, lần nào Phương Thức Thu cũng nuốt rất khó khăn, nhưng chưa bao giờ than phiền với mẹ.

Có lẽ nhận ra sự bất tiện của cậu, mẹ cậu đã lén luyện tập rất lâu sau lưng cậu, những miếng táo được cắt từ những khối vuông vụng về đã biến thành những chú thỏ con dựng đôi tai đỏ rực.

Phương Thức Thu ăn táo hình thỏ con, nước ép ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, mang đến một chút chua chua, mẹ cậu lại kịp thời đưa cho cậu một cốc nước ấm.

Bà cất đĩa đựng táo đi, dùng khăn ấm lau tay cho Phương Thức Thu.

Cơ thể Phương Thức Thu vẫn còn rất gầy gò, lòng bàn tay không có chút thịt nào, những mạch máu nổi lên trên mu bàn tay dính chặt vào làn da trắng bệch, dường như chỉ cần dùng móng tay cào nhẹ cũng có thể rách da.

Mẹ cậu nắm lấy tay Phương Thức Thu, tư thế cúi đầu khiến Phương Thức Thu dễ dàng nhìn thấy hàng lông mày nhíu lại của bà.

Ánh sáng và bóng tối phóng đại những nếp nhăn nơi khóe mắt mẹ cậu, khiến người phụ nữ đáng lẽ phải được sống trong nhung lụa trở nên tiều tụy già nua.

Phương Thức Thu muốn vuốt phẳng hàng lông mày và nếp nhăn của mẹ, bàn tay đặt trên chăn khẽ nâng lên, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.

"Tiểu Thu."

Bố cậu đứng ở cửa, trên tay cầm một túi giấy kraft.

Ông lấy ra từ trong túi giấy một chiếc hộp vuông nhỏ hơi ẩm ướt đưa cho Phương Thức Thu.

"Bố hỏi bác sĩ rồi, có thể ăn một chút, Tiểu Thu có muốn ăn không?"

Phương Thức Thu cầm lấy chiếc hộp mà bố đưa, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu co rúm ngón tay, chiếc hộp lăn lộn hai vòng trong lòng bàn tay, không rơi xuống bàn nhỏ.

Trên bao bì của chiếc hộp in những dòng chữ nước ngoài khó hiểu, Phương Thức Thu không hiểu, nhưng cậu nhận ra hình ảnh cây kem trên hình vẽ bên cạnh dòng chữ.

Từ khi có thể ăn uống, Phương Thức Thu vẫn luôn ăn những bữa ăn dinh dưỡng do bệnh viện cung cấp, bố mẹ cậu cũng cùng cậu ăn những món ăn vô vị đó.

Có lẽ vì lo lắng tinh thần yếu ớt của cậu sẽ lại trở nên tồi tệ, nên bố cậu đã lặn lội khắp thị trấn xa lạ ở nước ngoài, mua về cho cậu một hộp kem mà cậu không hề nhớ nhung.

Phương Thức Thu không nếm ra được mùi vị, ăn gì cũng như nhau, không nói nên lời khen chê, táo mà mẹ gọt và kem mà bố mua đều khiến cậu luống cuống tay chân.

Ký ức về mẹ khi còn nhỏ còn sót lại rất ít ỏi, giao tiếp với bố lại càng nhạt nhẽo như người xa lạ, Phương Thức Thu đã qua cái tuổi làm nũng với bố mẹ, nhưng dáng vẻ cẩn thận dỗ dành cậu vui vẻ của họ khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Hình như dù cậu nói gì, là khóc hay cười, bố mẹ cậu cũng sẽ đau lòng.

Phương Thức Thu không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng, chỉ có thể ngốc nghếch mở nắp hộp, dùng thìa múc kem sắp tan ra, nhét vào miệng.

Kem rất ngọt, trên mặt bố mẹ cậu lại lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.

Năm thứ hai sau khi rời khỏi núi tuyết, Phương Thức Thu được xuất viện.

Vết thương trên người cậu đã lành hẳn và cắt chỉ, các khớp xương bị biến dạng sau khi gãy xương đã được phẫu thuật lại, tuy vẫn chưa thể xuống giường đi lại lâu nhưng so với lúc mới được đưa vào viện đã tốt hơn rất nhiều.

Bác sĩ lo lắng việc ở trong không gian kín mít lâu ngày sẽ gây ra bệnh tâm thần tiềm ẩn, nên không lâu sau khi Phương Thức Thu có thể xuống giường đi lại đã làm thủ tục xuất viện cho cậu, đồng thời khuyên bố cậu đưa cậu trở về môi trường quen thuộc để an dưỡng.

Phương Thức Thu ngồi trên xe lăn, được bố đẩy lên máy bay riêng.

Bên trong máy bay riêng rộng rãi sáng sủa, không chật chội như khoang hạng phổ thông mà cậu từng ngồi khi đi du lịch tốt nghiệp đại học, không có tiếng hành khách trò chuyện ồn ào, cũng không có ghế ngồi không duỗi chân được.

Bố mẹ cậu đang thì thầm với nhau ở hàng ghế đầu, Phương Thức Thu ngồi trên ghế gần đuôi máy bay, ghé vào cửa sổ nhìn bầu trời xa xăm.

Thời gian máy bay cất cánh đúng vào lúc hoàng hôn ở phương Bắc, ánh hoàng hôn buông xuống trên tầng mây, ánh sáng rực rỡ nhuộm đỏ rực tầng mây dày đặc thành một màu vàng kim rực rỡ, chiếc máy bay đang bay lên chậm rãi xuyên qua tầng mây màu vàng kim, đầu cánh máy bay xé toạc lớp mây mù vô định hình, ánh sáng màu cam đỏ rực rỡ chảy trên đôi cánh máy bay màu trắng xám.

Chuyến bay về nhà dài đằng đẵng, tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp khoang hành khách, Phương Thức Thu lún sâu vào chiếc ghế mềm mại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sau hơn hai mươi tiếng đồng hồ bay dài, chiếc máy bay riêng cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay ở phương Nam.

Làn gió ẩm ướt, ngột ngạt phả vào chóp mũi, Phương Thức Thu ngồi trên xe lăn, mơ hồ nghe thấy người tài xế đến đón đang nói chuyện bằng thứ tiếng địa phương mềm mại.

Cậu đã không rời đi lâu, nhưng lại không nhận ra quê hương đã sống gần hai mươi năm, cũng không hiểu tiếng địa phương quen thuộc.

Phương Thức Thu nghe bố cậu và tài xế trò chuyện, những lời nói rời rạc chui vào tai cậu, một nỗi sợ hãi vô danh cuồng loạn nảy nở trong lòng.

Trên đường từ sân bay trở về nhà, Phương Thức Thu đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng có thể xảy ra sau khi về đến nhà.

Mối quan hệ giữa cậu và bố rất lạnh nhạt, quan hệ với những người khác trong nhà họ Phương cũng không được thân thiết, ngoại trừ việc dịp lễ Tết sẽ ngồi ăn cơm cùng nhau thì hầu như không có bất kỳ liên lạc nào khác.

Thế nhưng, chính người bố này, ở trong bệnh viện, lại để lộ ra biểu cảm mà Phương Thức Thu chưa từng thấy bao giờ, nói với cậu những lời chưa từng nghe bao giờ.

Cậu không muốn những người thân quen xưa kia vốn có mối quan hệ nhạt nhẽo cũng lộ ra biểu cảm giống như bố mẹ cậu, ôm vai cậu, vuốt tóc cậu, nức nở rơi lệ.

Phương Thức Thu sợ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ phải đối mặt với những giọt nước mắt nồng nàn của người thân, sợ bản thân không thể đáp lại họ một cách thỏa đáng.

Cậu hi vọng sẽ không có ai chú ý đến sự tồn tại của mình, cứ tiếp tục đối xử với cậu bằng thái độ lạnh nhạt như trước đây.

Có lẽ là do sự ăn ý giữa những người thân ruột thịt, hoặc cũng có thể là do bố cậu đã dặn dò trước, khi Phương Thức Thu về đến nhà, chỉ có quản gia ra đón.

Ông nhìn Phương Thức Thu đang ngồi trên xe lăn, đôi mắt đục ngầu ánh lên tia nước mắt.

"Tiểu Thu đã về rồi." Giọng quản gia có chút run rẩy.

Phương Thức Thu không nói gì, luống cuống quay đầu nhìn bố.

Bố cậu ngồi xổm xuống trước xe lăn, xoa nhẹ đầu Phương Thức Thu.

"Con vào xem phòng mình trước nhé?"

Phương Thức Thu nắm chặt vạt áo gật đầu lia lịa, quản gia ở bên cạnh tiếp nhận vị trí của bố cậu, đẩy xe lăn cho cậu.

Hành lý của cậu rất ít, chỉ có vài bộ quần áo mà mẹ cậu mua cho và giấy chứng nhận xuất viện của bệnh viện, tất cả đều được đựng trong một chiếc vali rất nhỏ.

Bố cậu xách chiếc vali nhỏ, đi cùng Phương Thức Thu về hướng phòng cậu.

Cách bài trí trong phòng ngủ của Phương Thức Thu vẫn y nguyên như trước khi cậu mất tích.

Giường đôi trải ga trải giường màu ấm áp, dưới giường là tấm thảm lông xù cùng màu, trên giá sách chất đầy những cuốn sổ vẽ màu nước đã vẽ xong, trong tủ kính trong suốt là những lọ màu mới tinh chưa khui, giá vẽ và ghế làm bằng gỗ sồi trắng đặt trước cửa sổ sát đất.

Cửa sổ sát đất trong phòng ngủ rộng rãi và sáng sủa hơn so với cửa sổ trong căn phòng ở biệt thự, xung quanh khung kính được bao quanh bởi khung kim loại màu sáng, giống như một tấm vải vẽ có thể tùy ý sửa đổi nội dung.

Phương Thức Thu vẫn còn nhớ, vào mùa xuân, trên tấm vải vẽ trong suốt này sẽ phản chiếu bóng của cổng vòm hoa hồng, bóng hoa màu cam nhạt sẽ đung đưa theo gió, sẽ di chuyển theo ánh nắng mặt trời.

Còn bên ngoài cửa sổ sát đất là khu vườn phun nước ngập tràn hoa tươi.

Những bông hoa đỗ quyên nở quanh năm phác họa nên hình dáng của khu vườn, những bông hoa tulip và dạ lan hương màu nhạt vây quanh đài phun nước, hoa hải đường rủ xuống trôi nổi trong hồ nước trong vắt dưới chân bức tượng thạch cao.

Phương Thức Thu đã nhiều năm rồi không được nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cậu đã bị giam cầm ở vùng đất hoang vu đầy tuyết nhiều năm, cậu chỉ nhìn thấy những bông hồng đỏ thẫm nở rộ uốn lượn trên bộ xương khẳng khiu của cây tuyết tùng và xà nhà gỗ sam trong căn phòng.

Bây giờ trở về, cảnh tượng từng thuộc về cậu vẫn luôn dừng lại ở khu vườn nhỏ hẹp này.

Phương Thức Thu vẫn luôn cho rằng bố cậu không thích những bông hoa đẹp mà vô dụng, khu vườn của cậu sẽ vì không có ai chăm sóc mà âm thầm hoang phế đổ nát trong những năm tháng cậu mất tích.

Nhưng bố cậu vẫn luôn tin rằng con trai mình sẽ có một ngày trở về, dành rất nhiều tâm sức và tiền bạc để tìm kiếm tung tích của Phương Thức Thu, còn khu vườn mà Phương Thức Thu yêu thích vẫn được duy trì như cũ.

Số lượng cây cối trong vườn không tăng cũng không giảm, vẫn là những loại cây mà cậu đã trồng trước đây.

Phương Thức Thu ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn khu vườn, những tia nước bắn lên từ đài phun nước lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, bóng râm của những bông hải đường rủ xuống lay động trên bãi cỏ.

Vượt qua bóng râm lay động, cậu nhìn thấy vài người trẻ tuổi xa lạ.

Họ nấp sau bóng cây để che giấu sự tồn tại của mình, sau khi bị Phương Thức Thu phát hiện thì vội vàng trốn sau bụi cây hải đường, nhưng rất nhanh sau đó, một cô gái trẻ đã thò đầu ra từ phía sau cây, khẽ vẫy tay với Phương Thức Thu.

Phương Thức Thu không nhận ra cô gái đó, quản gia và bố cậu đứng bên cạnh nói cho cậu biết, đó là các em trai và em gái mà trước đây cậu hầu như không nói chuyện cùng.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tất cả bọn họ đều đã thay đổi đến mức Phương Thức Thu không thể nhận ra.

Những cuốn sách cũ chưa được bóc tem đặt trên giá sách đã phủ đầy bụi, không thể tránh khỏi dấu vết bị thời gian bào mòn, những trang sách cũ nửa mới ố vàng thô ráp, như thể đã từng bị lật giở vô số lần.

Mọi thứ trong nhà đều đang thay đổi, tóc mai của bố đã bạc trắng, những đứa em trai, em gái xa cách đã thay đổi diện mạo, hoa hồng trong vườn nở năm này qua năm khác, nhưng không còn là bông hoa mà Phương Thức Thu đã từng nhìn thấy nữa.

Sẽ không có ai đứng yên tại chỗ chờ đợi cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.