Hoàng Hôn Dát Vàng - Mai Vũ Quý

Chương 2: Bình minh



Bóng tối bao trùm lấy vùng đất tuyết mênh mông vô tận, ánh đèn từ ngôi biệt thự ẩn mình trong rừng thông le lói yếu ớt.

Phương Thức Thu mở mắt, điều đầu tiên cảm nhận được là một mảng đen xám hỗn độn, như một lớp màng mỏng phủ lên con ngươi.

Cậu chớp mắt, thử nhấc từng ngón tay. Dường như thuốc tiêm vào người đã hết tác dụng, cảm giác tê liệt dần dần trở lại.

Ý thức chìm trong bóng tối bị đánh thức bởi những động tác cứng đờ như máy móc. Cơ bắp và dây thần kinh giằng co, đau đớn kéo dài âm ỉ lan tỏa trong cơ thể đang chìm vào giấc ngủ.

Đôi chân bị bẻ cong quá mức trở nên đau nhức, bất lực. Từ phần thắt lưng trở xuống truyền đến từng cơn đau dữ dội, như kim châm, xoáy sâu vào trong đầu óc chậm chạp, buộc cơ thể và ý thức đang khao khát nghỉ ngơi phải tỉnh táo.

Đau đớn, mệt mỏi, lạnh lẽo...

Tất cả những cảm giác tiêu cực mà Phương Thức Thu có thể nghĩ đến đều chen chúc xâm chiếm cơ thể cậu, luân phiên gặm nhấm những dây thần kinh nhạy cảm như dao cùn cứa vào da thịt.

Chúng giống như những sinh vật sống có thể thở, ký sinh giữa da thịt và xương cốt, sinh sôi nảy nở theo từng nhịp tim, tranh giành lãnh địa với ý thức của cậu.

Phương Thức Thu nhắm mắt nằm thở dốc trên giường, tiếng rên rỉ bị kìm nén trong cổ họng khô khốc, lồng ngực phập phồng lên xuống, hàng mi và những ngón tay đặt trên tấm chăn mỏng khẽ run lên vì đau đớn.

Ga trải giường đã được thay mới, mềm mại và sạch sẽ, không còn cảm giác khó chịu khi dính máu khô.

Tuy nhiên, không biết là do ảo giác hay do nơi nào khác còn vương mùi máu, Phương Thức Thu vẫn ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc, như thể bị ngâm trong biển máu.

Mùi máu tanh bao trùm lấy cậu, bàn tay vô hình luồn theo cổ họng, thọc sâu vào dạ dày, bóp nghẹt nội tạng yếu ớt.

Cảm giác buồn nôn và khó chịu dữ dội lấn át cơn đau.

Cậu muốn trở mình để tránh xa thứ mùi khó chịu đó, nhưng cánh tay bị tiêm thuốc quá liều trở nên mềm nhũn, bất lực, chỉ có thể cọ xát trên ga trải giường, không thể nào nâng đỡ nổi trọng lượng cơ thể.

Không thể cử động.

Phương Thức Thu bất lực ngã trở về vị trí cũ, chiếc chăn mỏng trong lúc giãy giụa đã trượt khỏi ngực, cuộn tròn lại ở thắt lưng, để lộ cơ thể đầy thương tích.

Cổ và ngực cậu chi chít những vết bầm tím do Lương Minh để lại, điểm xuyết những chấm máu đỏ tươi đáng sợ.

Những vết cắn xung quanh vết bầm đã đóng vảy, máu đông cứng lại inằn trên vết thương, giống như con dấu mà các quý tộc cổ đại đóng lên vật sở hữu riêng.

Tuyết đen vẫn rơi không ngừng trên vùng đất tuyết giữa đêm khuya. Những bông tuyết rơi nhẹ nhàng từ trên cao dần dần phai màu, cuối cùng rơi xuống đất, chìm nghỉm trong lớp tuyết dày hàng mét.

Lớp sương mù dày đặc bao phủ ngọn núi che khuất dải ngân hà lơ lửng trên bầu trời đêm. Mặt trăng đen kịt hòa làm một với màn đêm.

Nhưng Phương Thức Thu không thể nhìn thấy, cũng không có cách nào để nhìn.

Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà, cố gắng phân biệt ranh giới của nó trong bóng tối.

Trong phòng đã không còn bóng dáng Lương Minh, cũng không còn ánh lửa bập bùng trong lò sưởi và tiếng củi nổ lách tách, chỉ còn lại sự im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng run nhẹ khi hít thở.

Lửa trong lò sưởi đã tắt từ lúc nào, hệ thống điều hòa duy trì nhiệt độ trong phòng ở mức 24 độ, không thể coi là lạnh, nhưng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, Phương Thức Thu vẫn không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Cơ thể bị Lương Minh hành hạ đến tả tơi, khả năng cảm nhận vốn có đã bị lệch lạc, phản ứng với nhiệt độ và cơn đau luôn hỗn loạn.

Nhưng bộ não vừa tỉnh dậy sau cơn mê man lại phải tiếp nhận quá nhiều kích thích trong thoáng chốc, không thể xử lý lượng thông tin khổng lồ như vậy, nhanh chóng kêu gào đòi ngừng hoạt động.

Phương Thức Thu nhìn màn đêm đang không ngừng nuốt chửng tầm nhìn, cố gắng nặn ra một tiếng thở dài khe khẽ từ cổ họng.

Bình minh trên vùng núi tuyết đến sớm hơn Phương Thức Thu dự kiến.

Khi cậu chìm vào giấc ngủ chập chờn rồi tỉnh lại lần nữa, một vầng thái dương đỏ rực đã nhô lên từ phía chân trời, nơi dãy núi tuyết hoang vu trải dài bất tận, đậu trên đỉnh núi cao chót vót.

Ánh sáng ban mai xé toạc màn đêm u ám, thiêu rụi gió tuyết trước bình minh, chậm rãi chảy dọc theo sườn núi, xuyên qua lớp kính, rơi xuống người Phương Thức Thu.

Cậu nhìn bóng tối bao trùm căn phòng dần dần rút đi dưới ánh nắng mặt trời, để lộ bố cục ban đầu.

Những thanh xà ngang bằng gỗ treo trên đầu, cửa sổ kính trải qua nhiều ngày bị gió tuyết tàn phá phủ một lớp sương trắng xóa, hắt lên chiếc ghế sofa và ga trải giường bên dưới những quầng sáng mờ ảo.

Cơn gió tuyết dữ dội đã dừng lại, tuyết trắng xóa được dát vàng, những tảng đá trơ trọi hằn lên màu đỏ sẫm, mọi thứ trên vùng núi tuyết đều trở nên ấm áp dưới ánh mặt trời.

Phương Thức Thu mân mê những nếp gấp gợn sóng trên ga trải giường, cảm nhận hơi nóng phảng phất trên ngực và xương quai xanh.

Cậu thích nằm trên giường ngắm nhìn bình minh trên vùng đất tuyết, thích cảm giác ánh nắng mặt trời chiếu lên người.

Mỗi khi bình minh ló dạng, những tia sáng vàng rực rỡ sẽ len lỏi trên da thịt cậu, gặm nhấm từng chút một, từ da đến xương, những phần thịt thối rữa lộ ra trong đêm tối sẽ hóa thành tro bụi dưới ánh mặt trời.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của cậu.

Phương Thức Thu đã tỉnh dậy vào lúc bình minh rất nhiều lần, đầu óc tưởng tượng ra vô số cảnh tượng hư cấu, cơ thể bị ý thức dẫn dắt cảm nhận được sức nóng từ ánh mặt trời, nhưng ảo tưởng và nỗi đau mà cậu mong đợi chưa bao giờ trở thành hiện thực.

Bình minh là thứ dịu dàng và nhỏ bé nhất trên vùng đất tuyết này.

Ánh sáng mặt trời không mang đi bất cứ thứ gì, da thịt và nội tạng của cậu vẫn còn đó, chỉ là trở nên yếu ớt hơn sau những đòn tra tấn của Lương Minh.

Phương Thức Thu nằm dưới ánh nắng mặt trời, nhìn về phía rừng thông xa xa qua lớp sương mù trên kính.

Những cây thông đón nắng đã trút bỏ lớp tuyết trắng, để lộ những tán lá xanh thẫm, trong khi những cành cây xù xì khuất bóng lại nở ra những bông hồng đỏ sẫm.

Những bông hoa viền màu nâu đen uốn lượn dọc theo cành cây, nở rộ đến tận xà nhà bằng gỗ tuyết tùng trong phòng.

Phương Thức Thu còn chưa kịp nhìn rõ chúng thì cánh cửa phòng đóng chặt đột nhiên phát ra tiếng "ken két" như tiếng mở đầu rùng rợn của một trò chơi kinh dị.

Cậu lần theo tiếng động nhìn lại, thấy con quỷ đang thống trị trò chơi này.

Lương Minh đứng bên cửa, người phụ nữ câm điếc phụ trách chăm sóc cậu bưng khay đi theo sau.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Phương Thức Thu nhìn thấy nụ cười đầy ác ý trên gương mặt Lương Minh.

"Thu Thu tỉnh rồi."

Lời thì thầm của ác quỷ vừa dứt, những bông hồng trên cành thông lập tức héo úa, cánh hoa rơi lả tả xuống đất, nhuộm đỏ một mảng tuyết trắng.

Lương Minh ngồi xuống mép giường, đầu ngón tay ấn lên vết kim tiêm còn rướm máu trên cánh tay Phương Thức Thu.

Trên tay hắn cầm một ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu hồng, đầu kim tiêm mảnh mai lóe lên ánh bạc lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Người phụ nữ câm đứng im lặng trong góc phòng, len lén nhìn Phương Thức Thu ở nơi Lương Minh không nhìn thấy.

"Thu Thu còn đau không?" Lương Minh hỏi.

Phương Thức Thu dựa vào gối mềm, nhìn cây kim tiêm đang chậm rãi tiến lại gần mình, khẽ lắc đầu.

Cậu không thể kêu đau, cho dù đau đến mức không thể phát ra tiếng động nào cũng tuyệt đối không thể gật đầu khi Lương Minh hỏi, nếu không sẽ bị trừng phạt nặng nề hơn.

Phương Thức Thu ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, nhưng Lương Minh lại một lần nữa cảm thấy nhàm chán.

Hắn nắm lấy cổ tay Phương Thức Thu, đầu kim tiêm lạnh lẽo áp vào da thịt chậm rãi đâm vào mạch máu xanh nhạt, đẩy dung dịch màu hồng phấn vào trong.

Chất lỏng có màu sắc kỳ dị chảy vào cơ thể, một luồng lạnh lẽo rợn người từ vị trí tiêm thẳng tắp bắn về phía trái tim Phương Thức Thu.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả cảm xúc đang hoạt động, bị cố ý kìm nén trong cơ thể cậu đều hoàn toàn lắng xuống, nỗi sợ hãi đối với Lương Minh cũng theo đó tan biến như khói.

Từ ngày bị nhốt vào căn phòng này, Lương Minh đã tiêm cho cậu rất nhiều loại thuốc, kháng sinh, thuốc gây ảo giác, thuốc an thần, còn có cả những thứ bị cấm lạm dụng.

Phương Thức Thu không bài xích việc tiêm thuốc, ngoại trừ vài lần đầu tiên.

Lần đầu tiên tiêm thuốc, cậu đã từng xuất hiện phản ứng dị ứng và đào thải rất nghiêm trọng, nhưng sau khi trải qua giai đoạn thích ứng kéo dài, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất thuận theo tiếp nhận thuốc.

Loại thuốc không rõ tên chặn đứng kết nối giữa cơ thể và não bộ, bóp méo phản hồi truyền đến từ thần kinh, theo dòng máu chảy lan truyền đến từng tế bào trong cơ thể.

Giác quan tạm thời bị suy yếu biến mất, cơ chế tự bảo vệ của cơ thể mất đi tác dụng, Phương Thức Thu không hề chán ghét cảm giác này.

Nhẫn nhịn và suy nghĩ trở thành chuyện đã qua, cậu không cần phải chịu đựng đau đớn nữa, cũng không cần phải lên kế hoạch chạy trốn nữa, chỉ cần giao phó ý thức và thể xác cho thuốc men khống chế, tê liệt tiếp nhận số phận, làm một món đồ chơi ngoan ngoãn nghe lời.

Thuốc được đẩy vào cơ thể chưa đầy mười phút, ánh mắt Phương Thức Thu dần trở nên tan rã, Lương Minh cũng hài lòng ném cây kim tiêm đi.

Kim tiêm rơi vào khay kim loại, âm thanh trong trẻo chợt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, người phụ nữ câm đứng trong góc nắm chặt vạt áo.

Kẻ gây tội lại ôm Phương Thức Thu vào lòng.

Lương Minh vuốt ve tấm lưng gầy gò của Phương Thức Thu, hôn lên vành tai ấm áp của cậu, khẽ nói: "Tuyết ngừng rơi rồi."

"Gần đây Thu Thu rất ngoan, có thể xuống lầu đi dạo."

Ngoan ngoãn uống thuốc tiêm, phục tùng và lấy lòng mình, trên người Phương Thức Thu hiện tại đã không còn nhìn thấy sự kiêu ngạo và lạnh lùng của năm đó nữa.

Cậu đã bị thuần dưỡng rất ngoan ngoãn, không còn như lúc mới bị nhốt vào đây mà cố gắng bỏ trốn, Lương Minh quyết định ban thưởng cho cậu một chút phần thưởng nhỏ nhoi.

Phương Thức Thu bị hắn nửa ôm nửa dìu ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn vô lực dựa vào người Lương Minh, vẻ mặt ngây dại nhìn màn sương trắng trên cửa sổ.

Hai người giữ tư thế thân mật ôn tồn trong chốc lát, Lương Minh tính tình thất thường lại lên cơn.

Hắn bóp cằm Phương Thức Thu ép cậu ngẩng đầu lên, nhíu mày khó chịu hỏi: "Câu trả lời của Thu Thu đâu?"

Phương Thức Thu đang chìm đắm trong sự yên bình mà thuốc mang lại, đột ngột bị cơn đau đánh thức, mở to đôi mắt trống rỗng mờ mịt nhìn Lương Minh.

Một lúc lâu sau, cậu khẽ mở miệng: "... Em biết rồi."

"Em sẽ ngoan ngoãn, Lương Minh."

"Em sẽ nghe lời Lương Minh."

Phương Thức Thu khàn giọng, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.