Hoàng Hôn Dát Vàng - Mai Vũ Quý

Chương 4: Giấc mơ



Là một giấc mơ.

Một giấc mơ dài dằng dặc, đứt đoạn và nhảy vọt.

Như những thước phim rời rạc của một bộ phim bị cắt xén, Phương Thức Thu là khán giả ngồi dưới hàng ghế khán giả, trong căn phòng tối mờ, nhìn những hình ảnh thuộc về quá khứ của mình được tua nhanh trên màn ảnh bạc.

Ánh sáng ảo ảnh mờ ảo bao trùm lấy cậu.

Mở đầu giấc mơ là một không gian rộng lớn và ồn ào.

Phương Thức Thu nhìn thấy chính mình năm mười tám tuổi, ngồi trong hội trường lớn vừa mới xây của trường, vị chủ tịch hội học sinh mới nhậm chức đứng trên bục phát biểu, đang đọc bài diễn văn chào mừng tân sinh viên với giọng điệu khách sáo, khuôn sáo.

Giọng nói của người đó được khuếch đại qua micro, âm trầm pha chút tạp âm từ thiết bị âm thanh kém chất lượng, như những con sóng cuồn cuộn, từ từ dâng cao, nhấn chìm cả hội trường.

Phương Thức Thu nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh, họ đang bàn tán về ngoại hình của vị chủ tịch hội học sinh, về thành tích học tập và công việc của hắn, bàn tán về tất cả những thứ chẳng liên quan gì đến buổi lễ chào mừng.

m thanh hỗn tạp văng vẳng bên tai, rồi lại vội vàng lẩn trốn trước khi kịp in sâu vào tâm trí, để lại những vệt âm thanh không thể nhận ra.

Từ đầu đến cuối, buổi lễ chào mừng mang đầy tính chất hình thức chỉ còn sót lại vài mảnh ký ức mờ nhạt, Phương Thức Thu đã không còn nhớ rõ chi tiết cụ thể.

Điều duy nhất cậu nhớ rõ ràng chỉ là hai âm tiết vang lên -

"Lương Minh".

Khung cảnh trong mơ lại bắt đầu nhảy vọt.

Sau một hồi chớp nhoáng đen kịt, tầm nhìn của Phương Thức Thu từ khán đài trung tâm hội trường chuyển sang hàng ghế chật kín người.

Lương Minh đứng ở vị trí quen thuộc, vẫn đang đọc bài diễn văn nhàm chán đó.

Hắn kiên nhẫn giải đáp thắc mắc, khiêm tốn cảm ơn, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên từ phía dưới phối hợp ăn ý.

Tất cả đều hài hòa đến mức phi lý.

Phương Thức Thu đứng trong góc khuất sau tấm màn, cổ tay từng bị gãy nay lại âm ỉ đau theo nhịp vỗ tay.

Cậu ôm lấy cổ tay đau nhức, đưa mắt nhìn những người xung quanh cũng đang vỗ tay, cố gắng tìm kiếm thông tin hữu ích trên khuôn mặt họ, nhưng chỉ thấy những bóng hình mờ nhạt.

Thứ duy nhất rõ ràng xung quanh chỉ có bóng lưng thẳng tắp của Lương Minh.

Hắn quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ với Phương Thức Thu.

Trái tim như rơi thẳng từ trên cao xuống đất, Phương Thức Thu buông lỏng bàn tay đang ôm lấy cổ tay.

Cậu nhớ ra rồi, đây là ký ức về lần đầu tiên cậu tham gia hoạt động của hội học sinh sau khi gia nhập.

Lúc đó, Lương Minh còn chưa tốt nghiệp rời khỏi trường, chưa thành lập công ty, cũng chưa thổ lộ với cậu.

Hắn vẫn giữ vẻ ngoài dễ gần, tự mình quán xuyến mọi việc lớn nhỏ của hội học sinh, bận rộn với các cuộc họp và hoạt động.

Vị chủ tịch hội học sinh không hề tỏ ra kiêu ngạo, những kế hoạch do hắn thực hiện đều đạt được thành công như mong đợi.

"Thông minh, tài giỏi", "chăm chỉ, cần cù", đó là những từ ngữ mà Phương Thức Thu thường xuyên nghe thấy mọi người dùng để miêu tả về Lương Minh trong khoảng thời gian đó.

Tiếng vỗ tay bên dưới dần to lên, giấc mơ đang tua chậm bỗng nhiên được nhấn nút tua nhanh, chùm sáng rực rỡ được kết tụ từ những mảng màu sắc bắn ra từ bên cạnh Phương Thức Thu, hướng về phía màn trắng bất tận phía sau.

Tiếng gió rít gào bên tai, khung cảnh hỗn loạn trước mắt lùi về phía sau với tốc độ chóng mặt, thỉnh thoảng lóe lên vài khung hình xám xịt, cuối cùng dừng lại trên bầu trời đêm đầy khói.

m thanh bị tiếng gió át đi dần trở nên rõ ràng hơn, Phương Thức Thu nghe thấy tiếng hò hét ồn ào, tiếng ly tách va chạm leng keng, và cả tiếng xèo xèo của thức ăn bị nướng trên bếp lửa.

Mùi khói than và mùi thơm của đồ nướng bao trùm lấy anh.

Phương Thức Thu cúi đầu, những ngón tay dính đầy dầu mỡ đang cầm chiếc cốc bia rẻ tiền thô ráp, chất lỏng màu vàng nhạt bên trong sủi bọt li ti.

"Thức Thu!"

Lương Minh ngồi phía bên kia bàn nhậu, mỉm cười nâng ly.

"Hai năm nay vất vả cho cậu rồi, ly này tôi kính cậu."

Phương Thức Thu muốn từ chối, nhưng cơ thể lại vô thức hành động.

Cậu giơ tay cụng ly với Lương Minh, sau đó ngửa đầu, uống cạn ly bia đắng chát.

Nuốt trôi ngụm bia, cơ thể Phương Thức Thu trở nên nặng nề, như thể rơi xuống từ vách đá dựng đứng, cảm giác mất trọng lượng dữ dội ép chặt lấy tim cậu.

Cậu rơi xuống một vùng tuyết phủ trắng xóa.

Tuyết dày đặc che khuất tầm nhìn, đầu ngón tay và các khớp xương truyền đến cơn đau rát bỏng, tuyết bao phủ cơ thể tan ra bởi hơi ấm ngày càng tăng, lớp vải thấm nước lạnh buốt dính chặt vào da.

"Lọp cộp, lọp cộp—"

Tiếng giày cao su giẫm lên tuyết len lỏi qua khe hở của những bông tuyết, hóa thành tiếng gọi "Thu Thu" đầy bất lực.

Phương Thức Thu mở mắt ra, nhìn thấy Lương Minh đã trưởng thành hơn trước đang chìa tay về phía mình, kéo cậu ra khỏi biển tuyết.

Lương Minh bế cậu trở về phòng, đặt lên chiếc giường trải thảm nhung, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, thì thầm dặn dò đừng chạy loạn nữa.

"Bên ngoài đang tuyết rơi, cẩn thận bị cảm lạnh."

Phương Thức Thu tựa vào lòng ngực ấm áp, cảm thấy mình như đang chìm trong một giấc mơ kỳ lạ và hoang đường.

Nhưng dường như đây thực sự là khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi, miễn cưỡng có thể coi là ấm áp giữa cậu và Lương Minh.

Phương Thức Thu bị sốt nhẹ, ngủ không ngon giấc.

Cậu cuộn tròn trong góc giường, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, lòa xòa trên khuôn mặt, chiếc chăn được Lương Minh đắp cẩn thận trước khi rời đi giờ đã xô lệch, nhăn nhúm sau những lần trở mình trong cơn mê.

Thân nhiệt lúc cao lúc thấp và giấc mơ chập chờn giày vò cả thể xác lẫn tinh thần Phương Thức Thu. Cơ thể cậu đau nhức, nặng nề sau những cơn sốt liên miên, xương khớp sưng đau, còn bộ não bị giấc mơ dày vò dường như đã ngừng hoạt động.

Cậu há miệng thở dốc trên gối, từng ngụm oxi mỏng manh tràn vào lồng ngực khẳng khiu, nơi cuống phổi mảnh mai bỗng dưng trỗi dậy cơn ngứa ngáy khó chịu.

Phương Thức Thu vùi mặt vào chăn ho khan vài tiếng, chất lỏng ấm nóng từ cổ họng trào ra, mang theo vị tanh nồng cùng cảm giác mơ hồ thoát ra khỏi cơ thể tàn tạ.

Cậu bắt đầu run rẩy, cố gắng vùng vẫy tỉnh dậy. Trong cơn mê man, bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cậu

Bàn tay ấy lạnh lẽo nhưng mềm mại, lòng bàn tay lướt qua trán cậu thô ráp với những vết chai sạn, đầu ngón tay hơi run rẩy như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

Người đó đặt một viên kẹo đắng vào miệng cậu, sau đó đút cho cậu một ngụm nước ấm, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên để dòng nước theo viên kẹo trôi tuột xuống dạ dày.

Phương Thức Thu không thể mở mắt ra, không nhìn rõ chủ nhân của bàn tay ấy.

Nhưng cậu biết đó không phải Lương Minh.

Người đó sẽ không bao giờ đối xử với cậu dịu dàng đến vậy.

Bàn tay mềm mại ấy đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của Phương Thức Thu, mỗi lần đều mang theo viên kẹo đắng và nước ấm.

Dưới sự chăm sóc và vỗ về của người đó, Phương Thức Thu cảm nhận rõ ràng thân nhiệt mình đang dần hạ xuống.

Cơn sốt và đau nhức cũng dần dịu đi, cơ thể cậu không còn run rẩy nữa, những giấc mơ kỳ quái cũng trở lại yên bình.

Phương Thức Thu nhìn thấy chính mình trong mơ.

Cậu thấy chính mình trong bộ đồ mỏng manh của mùa hè, bước qua cánh cổng vòm phủ đầy hoa, dừng chân trước khung cửa sổ lớn sát đất.

Ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ cả khung cửa kính trong suốt, những chú chim vô danh bay ra từ đám mây ngũ sắc, đậu xuống lan can trắng muốt của ban công.

Bóng chim in dài trên nền gạch, vượt qua khung cửa sổ, cùng với ánh sáng phản chiếu từ lớp kính dừng lại bên cạnh bàn chân trắng nõn.

Phương Thức Thu đưa tay ra, muốn chạm vào chiếc bóng bên chân, nhưng chú chim đậu trên lan can bỗng nhiên đập cánh bay lên.

"Rầm—"

Phương Thức Thu giật mình tỉnh giấc bởi tiếng động lớn.

Cậu mở to mắt, nhìn thấy người phụ nữ câm đang bưng cốc nước đứng trong phòng, và cả con gà lôi đậu trên bậu cửa sổ.

Mùa xuân đã đến rồi.

Hóa ra là người phụ nữ câm.

Phương Thức Thu mơ màng nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.