Những giọt nước từ băng tan trên mái nhà tí tách rơi xuống, làm ướt cả đống củi khô dưới mái hiên.
Phương Thức Thu cuộn mình trong tấm chăn mỏng, canh giữ ngọn lửa yếu ớt trong lò sưởi. Người phụ nữ câm ngồi đối diện cậu, bẻ đôi khúc củi rồi ném vào lò.
Củi khô gặp lửa bùng cháy, thổi bùng ngọn lửa đang tàn lụi. Chiếc ấm đun nước bằng sắt đặt trên lò sưởi sôi ùng ục.
Người phụ nữ câm pha một cốc thuốc cảm bằng nước nóng, đặt vào tay Phương Thức Thu, rồi tập tễnh bước ra khỏi phòng.
Cô ôm theo một đống củi bị tuyết làm ẩm, ngồi bên lò sưởi hong khô. Hơi nước bốc lên mù mịt trong không khí nóng bức, làm mờ đi tầm nhìn của Phương Thức Thu.
Hệ thống sưởi của biệt thự đột ngột ngừng hoạt động vào một đêm khuya cuối xuân, không một dấu hiệu báo trước. Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh chỉ sau một đêm.
Trước đó, vì muốn tiết kiệm năng lượng, Phương Thức Thu và người phụ nữ câm đã dọn sang ngủ chung phòng trên tầng hai.
Nhiệt độ giảm đột ngột, trong phòng lại không có đủ than dự trữ. Hai người bị đánh thức bởi cái lạnh cắt da cắt thịt, chỉ còn cách cuộn tròn trong cùng một chiếc chăn, nép sát vào nhau trước lò sưởi để sưởi ấm.
"Hú hú—"
Tiếng cú mèo vang vọng giữa khu rừng thông.
Núi rừng chìm trong màn đêm đen kịt, nhưng lại náo nhiệt hơn ban ngày.
m thanh xào xạc vang lên từ dưới bậu cửa sổ nơi đàn gà lôi thường đậu, tiếng bước chân dồn dập xen lẫn tiếng thở dốc nặng nhọc, dường như có thứ gì đó đang di chuyển thành đàn ngoài kia.
Phương Thức Thu rúc sát vào cơ thể ấm áp của người phụ nữ câm, không dám nhắm mắt dù chỉ một giây.
Những sinh vật lạ đó đã đi xa, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, cậu lại nghe thấy tiếng chúng di chuyển bên tai.
Phương Thức Thu thức trắng cả đêm, đôi mắt mở thao láo cho đến tận sáng hôm sau.
Bầu trời xa xa vừa hửng sáng, người phụ nữ câm bên cạnh đã đứng dậy, cầm theo chiếc rìu nhỏ dùng để tự vệ đi xuống sân nhà.
Cô đi đi lại lại một hồi ở sân sau phủ đầy tuyết trắng, có lẽ chỉ vài phút, nhưng Phương Thức Thu lại cảm thấy như đã rất lâu rồi, lâu đến mức cậu bắt đầu lo lắng liệu cô có gặp chuyện gì không may hay không.
May mắn thay, người phụ nữ câm cuối cùng cũng trở về phòng an toàn, trên tay ôm theo một bó củi.
Cô nhóm lửa, dùng than củi viết chữ lên sàn nhà, báo cho Phương Thức Thu biết hệ thống sưởi của biệt thự đã bị lũ thú hoang kiếm ăn vào ban đêm phá hoại.
Phương Thức Thu hỏi: "Có sửa được không?".
Người phụ nữ câm viết xuống sàn: "Không sửa được."
Phương Thức Thu ủ rũ "Ồ" một tiếng, nói: "Không sao đâu."
Người phụ nữ câm nhìn đôi mắt cậu cụp xuống, bàn tay đang viết chữ khựng lại một chút, rồi tiếp tục viết: "Có lẽ là chó sói."
Trước đây chưa từng xuất hiện chó sói trên ngọn núi này, nhiều nhất chỉ có vài con chim săn mồi đơn độc. Sự xuất hiện của bầy sói đồng nghĩa với việc môi trường sống của họ sẽ trở nên nguy hiểm hơn, đây không phải là một điềm báo tốt.
"Tôi biết rồi."
Phương Thức Thu khẽ rút thanh than củi trên tay người phụ nữ câm, ném vào lò sưởi phía sau, tay kia phủi đi lớp bụi than bám trên chăn.
"Không sao đâu."
Đã có quá nhiều chuyện khiến người ta tuyệt vọng rồi, chó sói hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Dù sao cũng sẽ chết, không sao đâu.
Hệ thống sưởi ngừng hoạt động, số củi mang về từ sân sau nhanh chóng bị đốt hết. Người phụ nữ câm phải vào rừng lấy thêm củi, khi trở về, ngón tay và mắt cá chân cô đã đỏ ửng vì lạnh.
Phương Thức Thu sợ cô bị tê cóng, lục tìm trong tủ lấy ra một chiếc ga giường sạch, xé thành dải rồi quấn quanh tay chân cô.
Cậu chưa từng băng bó cho ai bao giờ, động tác vụng về, quấn đi quấn lại một chỗ, chẳng mấy chốc đã biến tay chân người phụ nữ câm thành hình thù kỳ dị.
Người phụ nữ câm nhìn hai tay không thể cử động, im lặng gỡ bỏ lớp băng, tự mình quấn lại.
"Xin... xin lỗi, tôi không được khéo tay cho lắm."
Phương Thức Thu ấp úng xin lỗi.
Người phụ nữ câm giấu phần vải thừa vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mùa hè trên núi tuyết ấm áp hơn mùa xuân một chút. Không có lò sưởi, hai người dựa vào số củi nhặt được để sưởi ấm, sống lay lắt qua nửa tháng.
Phương Thức Thu ăn uống rất ít, chủ yếu dựa vào thuốc bổ để duy trì sự sống. Thuốc men và thức ăn dự trữ trong biệt thự ngày càng vơi đi với tốc độ chóng mặt, rất có thể sẽ không đủ để cầm cự đến mùa thu.
Người phụ nữ câm đã từng ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nhưng lại gặp phải trận tuyết lở nhỏ, suýt bỏ mạng giữa vùng hoang dã.
Núi cao, rừng thông rộng lớn, năm đó, khi cơ thể còn khỏe mạnh, Phương Thức Thu chỉ có thể đi đến bìa rừng, giờ đây với cơ thể tàn tạ này, cậu còn chẳng thể bước ra khỏi căn biệt thự.
Mọi thứ bên ngoài biệt thự đều là ẩn số, tuyết lở, thú dữ, bãi đá ngầm… bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể cướp đi mạng sống của họ.
Năm nay trên núi xuất hiện rất nhiều loài động vật mà trước đây chưa từng thấy. Đêm trăng tròn đầu hạ, tiếng sói tru rúc lại vang lên từ phía rừng thông.
Phương Thức Thu giật mình tỉnh giấc, cậu nép sát vào người phụ nữ câm, nắm chặt lấy vạt áo cô.
"Đừng bỏ rơi tôi."
Người phụ nữ câm nghe tiếng sói tru xa xa, nhẹ nhàng gỡ tay Phương Thức Thu ra, viết lên lòng bàn tay cậu chữ "Được".
Bầy sói thường xuyên lui tới khu rừng, người phụ nữ câm không còn ra ngoài nữa.
Cô dùng đồ đạc bỏ đi chặn cửa phòng, đặt chiếc rìu và con dao gọt hoa quả dùng để tự vệ ở nơi dễ lấy.
Đồ đạc ở tầng một và các phòng khác bị cô dỡ bỏ gần hết. Bông và vải vụn được tận dụng để may thành quần áo giữ ấm. Khung gỗ bị chặt ra bằng chiếc rìu nhỏ, trở thành ngọn lửa ấm áp trong lò sưởi.
Người phụ nữ câm ở lại bên cạnh Phương Thức Thu, còn Phương Thức Thu lại nhiều lần rời khỏi phòng, vịn cầu thang đi xuống lầu, đi lang thang dưới camera giám sát ở tầng một.
Cậu cố gắng chọc giận Lương Minh - kẻ đang ẩn mình sau màn hình camera giám sát, mong chờ sự xuất hiện của hắn, thậm chí còn cầu xin những vị thần linh không tồn tại, khẩn thiết mong muốn được Lương Minh đánh đập, hành hạ.
Phương Thức Thu khao khát Lương Minh có thể xuất hiện.
So với việc bị bỏ mặc cho đến chết trong vùng núi tuyết hoang vắng này, cậu thà rằng Lương Minh chưa từng bỏ rơi họ.
Nhưng chẳng có ai nghe thấy lời cầu nguyện của Phương Thức Thu.
Chiếc trực thăng lạ mặt lượn nhiều vòng trên khu rừng thông, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, nán lại một lát rồi lại vội vàng rời đi, hoàn toàn không để ý đến căn biệt thự ẩn mình trong rừng cây.
Lương Minh không hề xuất hiện, mong muốn của Phương Thức Thu đã tan thành mây khói.
Chiếc trực thăng khuất bóng, Phương Thức Thu co ro ngồi sát bên lò sưởi.
Làn da trên vai và cánh tay cậu khô nứt, bong tróc vì nóng, mu bàn tay phồng rộp chi chít những vết bỏng lớn nhỏ. Cẳng chân và mu bàn chân hở sạm đen vì tê cóng.
Vết thương mưng mủ, rỉ máu trong môi trường nhiệt độ thất thường, Phương Thức Thu bắt đầu sốt cao, ảo giác liên tục xuất hiện trước mắt.
Tàn tro đen kịt trong lò sưởi bỗng hóa thành những con bướm, những tinh linh màu xanh lam xinh đẹp vỗ cánh, ve vẩy chiếc vòi dài cuộn tròn, bay qua tấm chắn lò sưởi, nhảy múa giữa ánh lửa bập bùng.
Sau những cánh bướm bay lượn là cả một vùng sáng rực rỡ.
Phương Thức Thu muốn tóm lấy chúng, liền đưa tay về phía lò sưởi đang bùng cháy.
Ngọn lửa nóng rực liếm qua đầu ngón tay, thiêu đốt da thịt, nếu người phụ nữ câm không kịp thời giữ cậu lại, có lẽ bàn tay cậu đã bị thiêu thành than.
Ngọn lửa trong lò sưởi yếu dần theo từng thanh củi cháy hết, những chú bướm hóa thành tro bụi trên đống than hồng.
Phương Thức Thu không tóm được chúng, cơ thể co ro bỗng trở nên nóng bừng.
Cậu giật phăng chiếc chăn đang đắp trên người, run rẩy trong cơn lạnh buốt, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ câm nhặt chiếc chăn rơi dưới đất, đắp lại cho Phương Thức Thu, nhưng lại bị cậu hất ra.
Cô loạng choạng lùi lại hai bước, vết thương trên tay và chân lại rách toạc, máu tươi rỉ ra, nhuốm đỏ dải băng vải vàng úa.
Vết máu ngày càng lan rộng, Phương Thức Thu chết lặng người.
Cậu run rẩy đưa tay ra, muốn che đi vết thương đang rỉ máu trên tay người phụ nữ câm, nhưng lại bị cô hất ra.
Người phụ nữ câm ấn Phương Thức Thu xuống đất, dùng chăn trói cậu lại.
Phương Thức Thu nằm sõng soài trên nền đất, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khóe mắt, bóng đen méo mó trên trần nhà từ từ tan ra trong màn nước mờ ảo.
"Phải làm sao… Phải làm sao đây…"
"Tôi… Tôi vẫn chưa muốn chết…"
Phương Thức Thu khóc nức nở, khuôn mặt trắng bệch chi chít những vệt nước mắt, tiếng nấc nghẹn ngào mắc kẹt nơi cổ họng, hóa thành tiếng kêu gào tuyệt vọng.
Người phụ nữ câm buông tay, nhẹ nhàng vỗ về ngực cậu.