Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 54



Sau khi Tề Mộ tỉnh lại, nửa cái mạng cũng sắp không còn.

Đầu cậu đau như búa bổ, thân thể cũng giống như bị người ta nện cho một trận, ngay cả đầu ngón tay cũng đều không thể động đậy.

“Sau này…” Cậu muốn nói rằng sau này mình sẽ không uống rượu nhưng cổ họng khàn đến độ chẳng thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Đau chết mất… Cậu sợ nhất là đau đớn…

Tề Mộ mở mắt ra, thấy được trần nhà màu vàng nhạt. Đột nhiên, tất cả mọi thứ đều xông tới chậm nửa nhịp, tràn ngập toàn bộ đại não cậu.

Tối hôm qua… Tề Mộ ngồi bật dậy, quên đi cơn đau trên thân thể, ngơ ngẩn cả người, hoàn toàn bị cuồng phong bão táp ập đến làm cho choáng váng.

Cậu uống say, sống chết không chịu về nhà, Doãn Tu Trúc bèn đưa cậu tới Doãn gia.

Sau đó… Cậu hôn Doãn Tu Trúc.

Cậu cho là mình đang nằm mơ, cậu cho rằng đó không phải là Doãn Tu Trúc, cậu tưởng người kia là dấu chấm nhỏ.

Không, đấy là Doãn Tu Trúc, một Doãn Tu Trúc bị hành động của cậu dọa sợ đến ngẩn người.

Về sau xảy ra chuyện thế nào? Cậu làm cái gì rồi?

Tề Mộ không nhớ nổi, cậu chỉ nhớ bản thân đẩy ngã Doãn Tu Trúc lên ghế sofa, hôn từ trán xuống đến môi hắn, như kẻ xấu xa khiến người khác buồn nôn.

Sau đó thì sao?

Tề Mộ mơ hồ nhớ lại một chút, lúc cơn đau truyền đến do nơi tư mật nhất bị xé rách, cậu thấy được khuôn mặt vô cảm của Doãn Tu Trúc.

Một Doãn Tu Trúc đầy giận dữ mà cậu chưa từng gặp bao giờ.

Tiêu rồi. Hoàn toàn tiêu rồi.

Doãn Tu Trúc nhất định sẽ hận cậu đến chết, cho nên mới…

Trong lòng Tề Mộ rối tinh rối mù, nỗi đau ở lồng ngực thậm chí đã lấn át cảm giác khó chịu của thân thể. Cậu càng nghĩ càng thấy bất an, càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng căm ghét bản thân mình.

Làm sao bây giờ? Tề Mộ hốt hoảng rời giường, sau khi mặc quần áo tử tế thì đi ra cửa.

Bên ngoài không có một bóng người, hóa ra biệt thự vừa quen biết vừa xa lạ này lại vắng vẻ như vậy. Thời điểm chỉ có một người ở đây thì nó quả thực lớn đến đáng sợ.

Tề Mộ không biết mình trở về nhà bằng cách nào. Cậu co rút ở trên giường, ôm chăn thật chặt, kí ức trong đầu đứt quãng, tất cả đều phân không rõ thật giả.

Cậu hôn Doãn Tu Trúc. Khuôn mặt Doãn Tu Trúc trở nên vô cùng khiếp sợ. Hắn còn không để cậu đi mà đặt cậu trên ghế sofa.

Doãn Tu Trúc hình như đang nói cái gì đó, thế nhưng cậu lại nhớ không nổi. Bản thân cậu đã nói gì chính cậu cũng chẳng nhớ rõ.

Sau đó sắc mặt Doãn Tu Trúc trắng bệch, bên trong con ngươi đen bắn ra hận ý lạnh thấu xương.

Xong… Xong rồi…

Tề Mộ nghĩ đến tất cả những chuyện xấu nhất có thể xảy ra. Tìm không thấy bất kỳ câu trả lời thiện ý nào cả.

Bọn họ đã làm tình, Doãn Tu Trúc như thể muốn giết cậu, khiến cậu…

Tại sao? Đầu Tề Mộ rất đau, nguyên nhân duy nhất cậu biết đó chính là —— Doãn Tu Trúc trả thù cậu, khiến kẻ mưu toan gây rối là cậu đây phải trả giá.

Tề Mộ mở to mắt, im lặng khóc…

Doãn Tu Trúc nhất định là rất hận cậu. Doãn Tu Trúc chắc chắn sẽ cực kì căm ghét cậu.

Hơn mười năm tình bạn của họ đã bị cậu tự tay chôn vùi.

Sao lại như vậy? Sao cậu lại hồ đồ đến mức ấy.

Tề Mộ ở nhà ngơ ngơ ngẩn ngẩn cả ngày, buổi tối Kiều Cẩn trở về, kinh hãi đến biến sắc: “Làm sao thế?”

Đôi mắt Tề Mộ đỏ ngầu, bờ môi khô khốc, tinh thần như bị rút đến cạn kiệt, tiều tụy đến không ra hình thù gì.

Kiều Cẩn đi về phía trước, vừa đụng tới cậu, lông mày lại càng nhíu chặt hơn: “Bị sốt à?”

“Mẹ…” Tề Mộ khóc cả ngày, khóc đến tê dại cả đầu óc, lúc nhìn thấy Kiều Cẩn thì thấy khó chịu đến mức tim như nổ tung.

Cậu hối hận, thật sự rất hối hận.

Kiều Cẩn chưa từng bắt gặp cậu thế này bao giờ, dùng sức ôm lấy cậu, nói: “Làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói với mẹ.”

“Con…” Tề Mộ đâu thể nói ra? Cậu lắc đầu một cái, nức nở lên tiếng “Con…”

“Bởi vì việc thi cử sao?” Hai năm qua Kiều Cẩn vô cùng thương xót cậu, bà hiểu rõ con trai mình nhất, từ nhỏ đã không tim không phổi, thích gì làm nấy. Ai mà ngờ được lên lớp 11 bỗng nhiên quyết định muốn thi Học viện mỹ thuật, bà rất vui vẻ, con trai có cùng suy nghĩ với mình, làm gì có bậc cha mẹ nào lại không cao hứng.

Nhưng niềm vui này khi chứng kiến Tề Mộ phải chịu nhiều cực khổ thì đã biến mất sạch. Kiều Cẩn không hi vọng lắm vào việc cá chép hóa rồng, bà chỉ mong con trai mình có thể sống vui vẻ thuận lợi cả đời, những thứ khác cũng không quan tâm cho lắm.

Mà nguyện vọng của Tề Mộ là thi vào Học viện mỹ thuật nên vì thế mới nỗ lực không ngừng, bà không thể làm cậu nhụt chí được. Chỉ có điều mục tiêu này quá cao, trong phương diện chuyên ngành thì không thành vấn đề, nhưng lớp văn hóa mới là chuyện nan giải nhất. Tề Mộ chẳng tài nào hợp với việc ôn thi, muốn đạt được điểm như vậy thì vẫn quá khó đối với cậu.

Tuy khó nhưng vẫn muốn làm, vì thế áp lực sẽ vô cùng lớn.

Kiều Cẩn cho là cậu quá stress.

Tề Mộ không thể giải thích, chỉ có thể dựa việc này để phát tiết hối hận trong lòng.

Kiều Cẩn vỗ về lưng cậu, lo lắng nói: “Thi không tốt cũng chẳng sao, mẹ có thể giúp con xin du học ở nước ngoài, mặc dù không thể vào được Học viện mỹ thuật Thanh Hoa thì cũng còn có lựa chọn khác mà.”

Tề Mộ giật mình.

Kiều Cẩn cho là cậu đã thả lòng, bèn khuyên cậu: “Hơn nữa vẫn chưa công bố điểm, biết đâu con lại thi đỗ thì sao.”

Ra nước ngoài? Phản ứng đầu tiên trong đầu Tề Mộ là chống cự kịch liệt, nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra mình không còn lí do để phản kháng nữa.

Ở lại trong nước, vào được Thanh Hoa, rồi sao?

Doãn Tu Trúc còn muốn gặp lại cậu à? Bọn họ sẽ quay lại như trước đây ư?

Không thể nữa, tất cả đều bị cậu hủy hoại mất rồi, e rằng nếu cậu tới Học viện mỹ thuật Thanh Hoa thì Doãn Tu Trúc sẽ chọn những trường đại học khác.

Không… Doãn Tu Trúc muốn tới Thanh Hoa nhất.

Tề Mộ ngơ ngác nói: “Mẹ, con muốn xuất ngoại.”

Kiều Cẩn sững sờ, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng: “Con có phải là cãi nhau với Doãn Tu Trúc không?”

Nghe đến tên Doãn Tu Trúc, trong lòng Tề Mộ như bị kim đâm đau nhói, cậu lắc đầu đáp: “Không ạ.” Là cậu sai rồi, là cậu đã tổn thương Doãn Tu Trúc.

Kiều Cẩn thấy có gì đó không đúng lắm, bà khuyên bảo cậu: “Con đừng kích động, bạn bè cãi nhau là chuyện rất bình thường, nếu muốn hòa giải thì đừng hành động theo cảm tình.” Có bao nhiêu người chơi thân với nhau cũng vì nhất thời giận hờn mà mỗi người đi một ngả.

Tề Mộ lắc đầu, lên tiếng: “Con hơi bị cảm một chút nên đi ngủ đây.”

Kiều Cẩn vội vàng bảo: “Uống thuốc trước đã.”

Tề Mộ trả lời: “Dạ.”

Sau khi uống thuốc, Tề Mộ liền đi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại tinh thần đã tốt hơn trước rất nhiều, có chút chậm chạp. Những lời Kiều Cẩn nói vẫn vang vọng trong đầu cậu, muốn hòa giải thì không được hành động theo cảm tình.

Tề Mộ siết chặt nắm đấm, làm lành thế nào đây? Nói cái gì bây giờ? Giải thích với hắn đây chỉ là giấc mộng, cậu lại tưởng nhầm hắn là một cô gái chưa từng gặp mặt sao?

Không… Dù có nói rõ như thế nào thì đều làm Doãn Tu Trúc cảm thấy nhục nhã gấp bội.

Huống chi nếu như Doãn Tu Trúc không hết sức thất vọng với cậu thì làm sao lại đối xử với cậu như vậy.

Rất đau, thật sự rất rất đau.

Đến ngày thứ ba, Tề Mộ vẫn bấm số điện thoại của Doãn Tu Trúc.

Ít nhất cậu nên xin lỗi hắn. Bất luận Doãn Tu Trúc có tha thứ hay không thì cậu cũng phải làm như thế.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, cuối cùng cũng không có người nhấc máy, Tề Mộ cầm điện thoại ngồi yên một lúc —— Doãn Tu Trúc không muốn nhận điện thoại của cậu nữa sao?

Vốn tưởng rằng bản thân có thể chịu đựng được, nhưng nỗi đau ray rứt lại âm ỉ cuộn trào.

Khi điểm thi đại học được công bố, dường như mỗi ngày Tề Mộ đều sẽ gọi cho Doãn Tu Trúc. Doãn Tu Trúc chưa từng bắt máy lần nào, đến cuối cùng, điện thoại di động trực tiếp vang lên thông báo: số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được.

Tề Mộ đặt điện thoại xuống, ý thức rõ ràng được một điều, hết thảy đều đã trở thành quá khứ.

Cậu nhớ tới thời điểm bản thân cậu tới lớp chuyên ngành đã vẽ ra một bức tranh sơn dầu.

Dưới ánh hoàng hôn, bên ngoài lồng chim to lớn là hai đứa trẻ đang nắm tay nhau.

Khi đó cậu cảm thấy chính mình đã dẫn Doãn Tu Trúc ra khỏi chiếc lồng sắt ấy, nhưng bây giờ lại tự tay đẩy hắn vào trong.

Lúc biết kết quả, Tề Mộ và Học viện mỹ thuật Thanh Hoa đã lướt qua nhau.

Kiều Cẩn rất hồi hộp, suy nghĩ một đống lời an ủi cậu. Tề Mộ lại bình tĩnh một cách kì lạ, cậu nói: “Mẹ, con muốn xuất ngoại.”

Thời điểm sắp phải chia tay, Tề Mộ vẫn gọi cho Doãn Tu Trúc một lần cuối cùng nhưng vẫn không thể được.

Cậu gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn đều như ném đá xuống biển. Cậu nói: “Xin lỗi.” Tớ đã hủy hoại tất cả mất rồi.

Tề Mộ không thể biết, Doãn Tu Trúc để quên điện thoại di động ở nhà, mà hắn lại đang ở nước ngoài, trước mặt chính là người mẹ vừa cắt cổ tay tự sát.

===============

Sẽ cố mần xong chính văn của bộ này trước khi đi làm vào đầu tháng sau OTZ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.