Tề Mộ cười đáp: “Đi thôi, chủ yếu là mời Tiểu Câu, cậu cũng tới nhé.”
Hứa Tiểu Minh vừa nghe thấy còn có người khác nữa thì mới thoải mái hơn một chút, bằng không con cún là nó đây thật sự ăn không vô bát thức ăn cho chó bự như vậy được!
“Để tớ hỏi tên mập xem có rảnh hay không.” Hứa Tiểu Minh có được “hàng tốt” nên muốn cùng chia sẻ nguyên tắc căn bản, bèn gọi điện thoại cho Phương Tuấn Kỳ.
Sau khi tắt máy, Tề Mộ bảo nó: “Thế nào rồi?”
Hứa Tiểu Minh lại luyên thuyên: “Ban đầu thì kêu không rảnh, vừa nghe nói Tiểu Câu cũng đến thì vui như trẩy hổi.”
Tề Mộ: “…”
Hứa Tiểu Minh oán thầm: “Tớ đã sớm cảm thấy ánh mắt tên mập này nhìn em gái có gì đó không đúng lắm, quả nhiên là có suy nghĩ đen tối mà!”
Tề Mộ nhìn Doãn Tu Trúc, ngẫm lại bản thân cũng đã từng “có suy nghĩ đen tối” với một người trong đám, nhất thời tâm trạng trở nên hơi phức tạp: “Đừng nói bừa nữa.”
“Tớ nói bừa ấy hả?” Hứa Gà Con cười hề hề đáp “Vậy tại sao tớ mới cậu ấy không đến mà vừa nhắc đến Tiểu Câu thì lại hăng hái thế?”
Tề Mộ lặng lẽ nói toạc móng heo: “Cậu ấy chỉ thấy không vui lắm khi phải gặp cậu thôi.”
Hứa Gà Con: “…” Tim tui đau quá.
Trái tim bị tổn thương của Gà Con sau khi lên xe lại càng cảm thấy nhức nhối hơn. Nó ngồi ở ghế cạnh tài xế, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là —— tui không nên ở đây mà nên chui xuống gầm xe mới đúng.
Tài xế đại ca đúng là kì lạ, nghe đầy xe thức ăn cho chó mà còn có thể bình tĩnh làm việc được!
Sau khi bọn họ đến nhà hàng, Phương Tuấn Kỳ và Ngụy Bình Câu cũng đồng thời tiến vào, Hứa ảnh đế thấy thế lại bắt đầu ha ha: “Cùng đi cơ đấy.”
Tề Mộ nói: “Chỉ là đúng lúc chạm mặt thôi, Doãn Tu Trúc đã sắp xếp tài xế đi đón Tiểu Câu.”
Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Thật trùng hợp.”
Tề Mộ liếc mắt nhìn nó một cái: “Nếu đi cùng thì có làm sao, cậu ghen cái gì?”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Có gì hay mà phải ghen? Số người theo đuổi tớ có thể xếp thành 5 vòng đó!”
Tề Mộ: “…”
Phương Tuấn Kỳ và Ngụy Bình Câu đi tới liền nghe được nửa câu sau của Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: “Cậu cũng có chút nhân khí nhỉ.”
Hứa Tiểu Minh thấy y liền xù lông: “Không bằng lão xử nam nhà cậu.”
Sắc mặt Phương Tuấn Kỳ trông rất khó coi, Tề Mộ bèn đứng ra giảng hòa: “Được rồi được rồi, có phụ nữ ở đây đó, chú ý một chút đi.”
Hứa Tiểu Minh xì một tiếng, chẳng thèm chấp Phương Tuấn Kỳ nữa, Phương Tuấn Kỳ cũng lười để ý đến nó.
Cố tình chỉ còn dư lại hai chỗ, Ngụy Bình Câu ngồi ngoài, Phương Tuấn Kỳ phải ở cạnh Hứa Tiểu Minh. Hai người kề sát nhau nhưng không ai nhìn ai.
Tề Mộ cũng không để ý đến bọn họ nữa, hai tên oan gia này lúc nào chẳng như vậy, cãi nhau không quá ba giây, từ nhỏ đã quen rồi.
Một lúc sau khi gọi món xong, hai người bọn họ lại nói chuyện với nhau.
Hứa Tiểu Minh nhìn bộ dạng dính ngấy của Tề Mộ và Doãn Tu Trúc, khoe khoang như thể bản thân hiểu biết nhiều lắm: “Này mập, anh Mộ với Doãn Tu Trúc đang ở cùng một chỗ.”
Phương Tuấn Kỳ ngẩn người.
Hứa Tiểu Minh thấy vẻ mặt này của y, không khỏi đắc ý nói: “Ngạc nhiên chưa, lúc trước tớ cũng không tin, còn tưởng rằng hai người bọn họ…”
Nó còn chưa dứt câu đã nghe thấy Phương Tuấn Kỳ hỏi: “Hai cậu nói ra rồi?”
Doãn Tu Trúc nở nụ cười, đáp: “Ừ.”
Phương Tuấn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chân thành lên tiếng: “Tốt lắm.”
Màn đối thoại này khiến Hứa Tiểu Minh kinh hãi, nó quay đầu nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ, không thể tin nổi mà bảo: “Cậu đã biết từ lâu rồi sao?”
Phương Tuấn Kỳ liếc nhìn nó, phun ra hai từ: “Ngu xuẩn.”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Tôm hùm nướng là món chính hot nhất ở nhà hàng này, Tề Mộ vừa muốn ăn vị cay lại vừa muốn cả vị tỏi nhưng kêu hai phần thì sẽ ăn không hết. Doãn Tu Trúc lập tức lên tiếng: “Anh chọn vị tỏi, lát nữa chúng mình có thể ăn chung.”
Tề Mộ đáp: “Được, vị em gọi có thể giảm cay xuống một chút, như vậy anh cũng có thể ăn.”
Doãn Tu Trúc cười: “Ừ”
Hứa Tiểu Minh: “…” Tui cũng muốn ăn cả vị cay lẫn vị tỏi.
Nó định tìm Phương Tuấn Kỳ lập nhóm thì thấy y đã chọn thịt bò Kobe… Hứa Tiểu Minh liếc một cái, gọi tận hai suất tôm.
Phương Tuấn Kỳ nói: “Hứa ảnh đế không cần giữ dáng sao?”
Hứa Tiểu Minh đáp: “Tớ không giống một số người, uống nước lọc cũng có thể béo lên mười cân!”
Ngụy Bình Câu tò mò nhìn về phía Phương Tuấn Kỳ, hỏi: “Phương sư huynh rất béo sao?” Khi cô quen biết Phương Tuấn Kỳ thì y đã là một học bá đẹp trai rồi.
Hứa Tiểu Minh vô cùng hăng hái, miêu tả Phương Tiểu Mập năm đó sống động như thật, nhớ cực kì kĩ.
Lẽ ra người bình thường nếu nghe được điều này sẽ khá tức giận nhưng Phương Tuấn Kỳ lại không như vậy. Khóe miệng y khẽ nhếch, tuy vẫn mắng câu “Ngu xuẩn” mà tâm trạng đã tốt hơn ban nãy rất nhiều.
Tề Mộ cũng chen vào mấy câu, kể về Doãn Tu Trúc hồi còn nhỏ.
Ngụy Bình Câu kinh ngạc lên tiếng: “Thế cơ á?”
Tề Mộ nói: “Ừa, Doãn Tu Trúc thuở nhỏ rất đáng yêu, cả ngày đều dính lấy anh, còn nói lớn lên phải gả cho anh nữa.”
Cậu chỉ đang nói hưu nói vượn ấy vậy mà Doãn Tu Trúc không chỉ không giải thích, ngược lại khóe miệng còn nhếch lên, tất cả đều là tình nồng ý mật.
Ba người còn lại: “…”
Hứa Tiểu Minh vô cùng hối hận. Tại sao nó lại gọi 2 suất đồ ăn làm gì? Một nửa thôi còn thấy nhiều đây! Bữa cơm này món chính phải là cẩu lương mới đúng!
Lúc ăn tráng miệng, Hứa Tiểu Minh nhìn thấy trước mặt Tề Mộ là bánh Mousse sô cô la, bèn hỏi: “Anh Mộ, chẳng phải cậu không ăn sô cô la nữa à?”
Tề Mộ tự nhiên trả lời: “Trước đây ăn sô cô la sẽ nhớ đến Doãn Tu Trúc nhưng lại không gặp được, cho nên mới không ăn.”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Phương Tuấn Kỳ và Ngụy Bình Câu đồng loạt nhìn về phía nó, tầm mắt mang theo ý đại khái là: Thức ăn cho chó còn chưa đủ nhiều hay sao mà cậu/anh còn chủ động mua thêm???”
Hứa Tiểu Minh mặt đầy vẻ đau trứng, chỉ có thể lấy tôm hùm chặn miệng mình lại.
Doãn Tu Trúc đem bánh bơ giòn vị sô cô la của mình đẩy đến trước mặt Tề Mộ.
Tề Mộ cười híp mắt, bày ra biểu tình mưu kế đã được như ý: “Hiện tại không sợ nữa, sô cô la đều do Doãn Tu Trúc đưa cho, ăn ngon cực kỳ.”
Hứa Tiểu Minh sắp chết rồi.
Ngụy Bình Câu ăn uống no đủ xong bèn chốt một câu: “Hai anh đừng vội kết hôn, em dùng hết số ngày nghỉ rồi, không thể về nữa đâu.”
Một bữa cơm mà ăn đến tận hai giờ chiều, Hứa Tiểu Minh phải chống chọi với suy nghĩ muốn đình công.
Phương Tuấn Kỳ lái xe chở Hứa Tiểu Minh, Doãn Tu Trúc vẫn sắp xếp tài xế cho Ngụy Bình Câu, mấy ngày nay phụ trách đưa đón đại tiểu thư.
Tề Mộ hỏi Doãn Tu Trúc: “Buổi chiều còn có việc à?”
Doãn Tu Trúc nói: “Có chút việc, em đến phòng nghỉ ngủ trưa nhé?”
Tề Mộ đáp: “Được á!” Vừa vặn bức tranh buổi sáng còn chưa vẽ xong.
Trong lòng Doãn Tu Trúc chỉ nghĩ đến cậu, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, không tới năm giờ đã hoàn thành tất cả, nửa phần ý tứ muốn tăng ca cũng chẳng có.
Đám trợ lý rối rít hoài nghi có ai đó dám câu dẫn lão đại! Cũng có người đã nói ra chân tướng —— chẳng nhẽ bị con hồ ly tinh nào hút hồn rồi!
Hồ ly tinh thì không có nhưng lại có một Tề đại ca.
Hai người cùng nhau đi dạo siêu thị mua đồ ăn về nhà, nấu được bữa cơm mà chậm rì rì, ăn cũng rất lâu, đợi đến lúc tắm xong leo lên giường đã 10 giờ.
Doãn Tu Trúc tỉ mỉ hôn cậu, hôn mãi hôn mãi liền không muốn dừng lại như vậy.
Tề Mộ tê dại cả người, giả bộ từ chối, mãi đến khi tách hai chân ra, cậu mới nhỏ giọng nói: “Cái đấy…”
Doãn Tu Trúc càng hôn thì…
Tề Mộ mặt đỏ tim đập lên tiếng: “Không được.”
Doãn Tu Trúc sững sờ, ngừng lại.
Giọng Tề Mộ nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Chỗ đó của em có vấn đề.”
Doãn Tu Trúc đã thấy… Nó yên tĩnh ngủ đông, không hề cứng nổi.
Tư tưởng Tề Mộ có thoáng hơn nữa thì lúc này cũng rất xấu hổ: “Đã nhiều năm rồi mà vẫn vậy, em từng lén đi khám bác sĩ, họ lại bảo không bị gì hết.”
Nhưng chẳng hề có phản ứng.
Doãn Tu Trúc kinh ngạc, lòng như đau như cắt: “Là anh không tốt.”
Buổi tối ngày hôm ấy rõ ràng Tề Mộ rất bình thường, là hắn… đã khiến cậu thành ra nông nỗi này.
Tề Mộ biết hắn đang áy náy, có thể giấu một thời gian làm sao gạt cả đời được, chuyện này là việc không thể tránh khỏi.