Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 16: Vòng quanh thanh sơn



Nàng kinh ngạc sợ hãi nhìn về phía chủ nhân của bàn tay to ấy, chính là khuôn mặt thịnh nộ của Vương.

Cái này nhằm nhò gì? Không muốn nữ nhân vì nàng mà tranh giành ghen tuông, ra mặt hòa giải?

Nhưng người bị ức hiếp là nàng, lẽ nào lại không làm gì.

“Buông ra!” Nàng phẫn nộ kéo tay mình ra, căn bản không muốn giải thích với ngài, giận dỗi đi về phòng.

Vừa bước được mấy bước, cánh tay bị một lực mạnh mẽ giữ lại, thân thể nhất thời mất cân bằng ngã vào một cái ôm trong lồng ngực rắn khỏe như thép.

Lúc hoàn hồn, Ma Vương đang xoa nhẹ bên má đau buốt của nàng, ôn nhu nói: “ Cơ thể nàng vẫn còn rất yêu, pháp lực cũng chưa cao, không thích hợp để động thủ”.

Nàng vẫn chưa kịp tiêu hóa được thâm ý trong lời nói của ngài, bàn tày to lớn của Ma Vương đã đánh một phát vào mặt của thất phu nhân.

Nhìn thấy thất phu nhân ngông cuồng ngã nhào trên đất, biểu cảm rên rỉ cắn chặt môit chịu đựng sự đau đớn, lòng nàng cũng không hề có sự hể hả vui sướng của việc được báo thù, ngược lại có chút thất vọng mơ hồ, xem ra thân là nữ nhân của Vương thì phải chịu đựng sự thấp kém như vậy.

“Ta cho ngươi hai con đường, một là bây giờ thu xếp đồ đạc rời khỏi Ma Vực, hai là ta cho người lôi ngươi đi”.

Giọng Vương sắc lạnh tìm không ra dù chỉ một chút cảm giác đã từng ân ái qua.

“Vương, em sai rồi, em lần sau không dám nữa”. Dung mạo thất phu nhân như hoa lê ướt mưa, nhìn thật khổ sở đáng thương, khiến nàng không kiềm được lòng thương xót. Vốn muốn thay cô ta cầu xin, nhưng vẫn không kịp mở miệng.

Ma Vương đã vô tình gọi: “ người đâu, lôi cô ta ra ngoài, vĩnh viễn không được phép bước chân vào Ma Vực một bước”.

Trông thấy thất phu nhân còn kiêu ngạo trước đó không lâu đã bị mấy tên thị vệ lôi đi như vậy, sắc mặt mấy bị phu nhân trở nên biến sắc, lặng lẽ lùi lại mấy bước, nhân lúc Vương nhìn về phía Tiểu Vân, vội vàng rời đi.

“ Đợi đã”. Vương nói một câu, mấy vị phu nhân vội vã dừng bước, cúi đầu không nói.

“ Sau này ai còn dám bước vào tẩm cung của ta một bước, sẽ có kết cục giống như vậy”.

“Vâng”. Mấy người hoang mang gật đầu, nhanh chân rời khỏi.

Vương nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt thương xót và áy náy của nhìn vào má nàng, hỏi: “ còn đau không?”

“ Không đau”. Nàng lắc đầu. Chủ ý không muốn ngài lo lắng, nhìn thấy trong mắt ngài thoáng qua một chút thất vọng, nàng mới hiểu sự kiên cường của bản thân đối với một Vương đầy ngang ngược mà nói, chính là sự cự tuyệt lớn nhất.

“Dạ Xoa, gọi Minh Hồn tới thoa thuốc cho nàng”.

“Không cần…” lời nói buông ra nàng lại có chút hối hận, bèn giải thích: “ ý của ta là, Minh Hồn Và Dạ Xoa còn đang bị thương, không cần phiền tới họ. Ta về phòng nghỉ ngơi một chút là ổn”.

Ma Vương nghe xong, sắc mặt hết sạch thất vọng, dìu nàng vào phòng, cười nói: “ Bọn họ lại đánh nhau sao?”

“Đúng vậy, ta thấy vết thương của họ không nhẹ. Vương, bọn họ rốt cuộc có thâm thù địa hận gì vậy, mấy trăm năm đều không hóa giải được vậy?

“ Đây là việc riêng của họ, ta chưa từng hỏi qua”.

“ Đánh đến mức như vậy mà chưa từng hỏi qua…” nàng chặn lại không nói ra câu sau: “ngài làm sao lại làm được Vương vậy”. Mà chỉ là hỏi: “ Bọn họ có vẻ rất hiểu nhau, có phải ngày trước là bạn bè?”

Ma Vương thấy nàng hào hứng, tự động trả lời: “ có phải bạn bè không ta không biết, ta chỉ biết bọn họ xuất thân đồng môn”.

“ Đồng môn? Chả trách bọn họ lưỡng bại câu thương. Nhưng, võ công của bọn họ cách biệt xa như vậy? một người thì chỉ giết người, một người thì chỉ cứu người”. Nàng lẩm bẩm.

“ Bọn họ trước giờ không hề nhắc tới nơi tu kuyện của bản thân, ta cũng không tiện hỏi. Tuy nhiên nhìn thân thủ của bọn họ, sư phụ tuyệt nhiên không phải người bình thường”.

“ Vương, bọn họ sao tới được Ma Vực vậy”. Nàng vừa hỏi, vừa tiện tay rót một chén trà trên bàn, bưng tới Ma Vương, mỉm cười nói: “ Vương, uống chén trà đi”.

Ma VƯơng vừa mừng vừa lo đón lấy, thầm cười từ khóe miệng tới ánh mắt. Tiểu Vân thấy bộ dạng của Vương, trong lòng bỗng có chút ngập ngừng.

Ánh mắt của Ma Vương vĩnh viễn đều nồng cháy như ánh nắng ngày hè, giống như trái tim nhiệt tình của ngài, tình cảm chân thật. Ánh mắt ấm áp ôn hòa của Hiên, nhưng vĩnh viễn thờ ơ, khiến nàng không có cách nào nắm bắt được cảm giác thật sự của ngài.

Có thể thần tiên vô dục vô cầu sẽ là như vậy, bác ái và không thật sự yêu thương!

Cho nên Hiên quyết không vì một chén trà mà cảm động đến mức rưng rưng ngấn lệ. Quan tâm nàng tới vậy chỉ có thể là Vương, mà nàng thì có tài có đức gì mà được sủng ái như vậy…

Nàng đã từng nghĩ không thông, Vương có pháp lực nghìn năm tại sao lại nói năng như kẻ ngốc. Đến hôm nay nàng mới hiểu, hóa ra kẻ ngốc là bản thân nàng. Có thể thống lĩnh Ma giới đối phó với thiên đình mấy trăm năm, sao có thể là một kẻ ngu ngốc? là do nàng quá coi thường sự dung túng ngu xuẩn đằng sau.

Ma Vương uống trà xong, mới thong thả nói: “ đó là mấy trăm năm trước rồi, Dạ Xoa tới ma vực xin phụ vương ta thu nhận hắn, phụ vương với hắn bàn bạc bí mật xong, liền thu nhận hắn thành tả hộ pháp. Thời gian cách đó không lâu, Minh Hồn đột nhiên tới, tự xưng vì bị Dạ Xoa liên lụy, mà bị ân sư đuổi khỏi sư môn, cũng xin phụ vương thu nhận, phụ vương liền thu nhận hắn thành hữu hộ pháp.

Sau khi phụ vương bị giết, Ma vực trở nên hỗn loạn. Chính bọn họ luôn sát cánh bên ta, giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn…” lúc ngài nói, “ bị giết ” hai chữ nghe thật nặng nề, ánh nhìn không bất giác nhìn sắc mặt Tiểu Vân.

Sau khi nghe xong trong lòng Tiểu Vân lại càng nhiều nghi hoặc, bất giác nhíu mày lại.

Ma Vương thấy thần sắc nàng hốt hoảng, quan tâm hỏi: “Tiểu Vân? Có chỗ nào không khỏe sao?”

“ Không có, ta chỉ đang nghĩ, nếu thực sự chỉ là có chút ân oán như vậy, sao có thể lâu như vậy mà không hóa giải được? Hơn nữa, thực sự hận một người, tại sao lại còn tới Ma Vực cùng người đó làm việc, không phải nên tránh đi một nơi thật xa sao?

nếu chỉ vì báo thù, quân tử trả thủ mười năm chưa muộn, nhưng mấy trăm năm vẫn chưa muộn sao? Hai người có vẻ không giống vội vã”

Ma Vương lắc đầu, tiến sát nàng cười ngây ngô nói: “ đây không liên quan tới việc cấp bách, nàng tốt nhất nên nghĩ tới việc lúc nào có thể gả cho ta, ta bảo đảm làm lớn vì nàng”.

Nàng tin! Thất phu nhân dễ dàng bị tống đi như vậy, địa vị của nàng còn ai dám lung lay. Nhưng mà có thể làm được bao lâu? Có lẽ rất nhanh thôi nàng cũng sẽ bị đuổi đi như vậy.

Lần này nàng không còn tỏ ra ngẩn ngơ, mà bình tĩnh trả lời: “ Vương, hôm nay kết cục của thất phu nhân, là để cảnh cáo bọn họ, cũng là để cho ta…”

Ma Vương nghẹn họng nhìn trân trân đánh rơi chén trà trong tay, đối diện với sự bình tĩnh của nàng không biết phải nói sao, chầm chậm rời đi.

Giây phút đó, Minh Hồn liền vỗ nhẹ vai trái, cầm một chiếc bình chạm khắc hoa văn sơn thủy tinh xảo đi vào, nhìn chằm chằm nàng rất lâu mới mới lấy thứ nước trong bình thoa lên má đang sưng tấy của nàng.

Một sự mát mẻ sáng khoái át đi cái đau, nàng cười nói: “ Thuốc này thật hiệu nghiệm! Chả trách ngươi chả có gì phải sợ, hóa ra đã có sự chuẩn bị trước”.

“Đều đã nếm qua báo ứng rồi, còn không quên chê cười ta?”

Nàng thấy nụ cười của Minh Hồn có chút miễn cưỡng, vỗ mạnh chút vào vai trái, liền châm chọc khiêu khích: “ Vết thương của ngươi không sao chứ?”

“Không sao, quen rồi”. Minh Hồn lãnh đạm trả lời. Ngữ khí vẫn vẫn nhẹ như mây bay của hắn, mà nghe lại khiến Tiểu Vân giật mình.

Quen rồi? Quyết đấu như vậy cùng với đau khổ đều trở nên quen rồi, đúng là vừa nực cười vừa đáng thương.

“ Tại sao ân oán không hóa giải được, nhất định phải như vậy sao?”

Minh Hồn chuyên tâm vào thoa thuốc, cất chiếc bình tinh sảo đi, mới trả lời: “không biết”.

“Ngươi có phải đã cướp mất người Dạ Xoa yêu thương?”

Minh Hồn lại suy tư lúc lâu mới trả lời: “có thể”.

Nàng để tâm nghiên cứu Minh Hồn có chút thần sắc không biết làm sao, phát giác câu trả lời của hắn không giống miễn cưỡng. Hắn không lẽ thực sự không biết vì sao có hận thù ư? Là do đầu óc nàng không linh hoạt nên không nghĩ ra, hay là tinh của Dạ Xoa và Minh Hồn có vấn đề…

Minh Hồn dịu dàng vuốt mái tóc dài của nang, nhẹ nhàng hỏi: “ Vừa rồi cô đã nói gì với Vương?”

“Hả?” Nàng sững sờ, không hiểu vì sao hắn đột nhiên hỏi câu đó.

“Vương vừa rồi nổi trận lôi đình, không còn gì nguyên vẹn trong thánh điện…”

Tiểu Vân nghe xong, lén lè lười, may mắn có đồ đạc thay nàng thịt nát xương tan.

Minh Hồn nhìn nàng biểu hiện tinh nghịch, lắc đầu nói: “ đừng có xem nhẹ những gì người vì cô mà làm, Vương có thể vì cô làm những gì đều làm cả rồi…”

“ Ngài thực sự muốn tốt với ta thì nên cho ta tự do, chứ không phải là muốn giam cầm ta trong địa ngục”.

“ Người chưa từng cho cô tự do sao? Người toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, đổi lại cô bị lừa dối, bị tổn thương, người sao có thể nhẫn tâm để cô lại lâm vào cảnh như vậy. Tiểu Vân, chiều tà ở Hoa Sơn có đẹp hơn nữa chung quy vẫn là chỉ lần rực rỡ cuối cùng, có thể đem cô trở về lúc cô bị thương, vì cô trị thương là Vương…”

Nàng cười chua xót, nói: “ Ngài đối tốt với ta ta có thể cảm nhận được, nhưng tình yêu như vậy có thể tiếp tục trong bao lâu? Một năm, hai năm? Hay là mười năm, tám năm? Ngài sẽ rất nhanh không còn hứng thú với ta giống như không còn hứng thú với thất phu nhân, tới lúc đó ta nào có thể chịu đựng được?”

Minh Hồn bóp nhẹ vai trái, thở dài một tiếng rồi yếu ớt mở miệng: “ Cô sai rồi, tình mà Vương đối với cô không giống như vậy. Trước đây người vốn không hiểu tình là thứ gì, chỉ là tùy tiện nói ra: ‘Sau này người là người phụ nữ của ta’ đơn giản chỉ là thu nhận những nữ nhân cực phẩm ở ma giới.

Ta cho rằng ánh mắt người đối với nữ nhân vĩnh viễn đều là thờ ơ lạnh nhạt, cho đến một hôm ta nhìn thấy người đứng ngây người tại Thanh Sơn mịt mù.

Ta nhìn theo hướng mắt của người, trông thấy cô đang nhảy không ngừng, với tay muốn hái một quả thật đỏ trên cây xuống.

Cô rất đặc biệt, không thèm thử hái ở chỗ gần, cũng không chọn quả to hơn, buồn cười nhất ở chỗ cô thậm chí không dùng pháp lực, chỉ đơn thuần đáng yêunhảy lên như vậy. Rất nhiều lần quả đó chạm được vào đầu ngón tay cô, rất nhiều lần nó nhìn có vẻ rất xa cô, nhưng cô vẫn như trước, không nóng vội tiếp tục cố gắng, trên mặt nở nụ cười đầy hi vọng.

Vương chính là như vậy mà cứ nhìn cô mãi, nhìn ngắm cả một buổi chiều…Cô đã vui vẻ ôm lấy trái cây đi mất, người còn hồn bay phách lạc nhìn theo.

Hôm đó người chỉ nói với ta một câu: ‘ nhớ lấy, nàng chính là nữ nhân ta luôn đợi chờ, là nữ chủ nhân chân chính của ma vực’.

“Không thể chứ? Nó là chuyện của mấy chục năm trước rồi”.

Nàng có vẻ nhớ có một lần rất lâu rất lâu về trước, nàng nhận ra cái cây đó, nhận ra phương thức đó, khăng khăng không đạt được mục đích, thì không buông xuôi. Tiểu Mai luôn nói nàng ngốc nghếch đáng yêu, nhưng nàng cho rằng kiên trì với bản thân, cũng là một niềm vui.

“Đã rất lâu rồi…Vương không phải là người dễ gì để lộ cảm xúc, cũng không phải loại đàn ông giống như Hiên hiểu được tình thơ ý họa,lúc rực rỡ lúc suy tàn.

Hiên là thần tiên, sống cao cao tại thượng, bất cứ việc gì chỉ cần chàng muốn làm, đều không cần tốn chút hơi sức nào, cho nên tính khí của chàng có chút kiêu căng…

Vương và chàng không giống nhau, ngài dùng máu tươi để đổi lấy vị trí Ma Vương, không đồng nghĩa với việc ngài có thể chinh phục được tất cả các vương khác.Thân là Vương của Ma giới, gánh vác toàn bộ tội ác của Ma giới, quyết định sự sinh tử tồn vong của Ma giới.

Cho nên ngài vì sinh tồn mà phải cẩn trọng, luôn luôn tính toán cẩn thân, sống so với bất cứ ai đều đau khổ, kiềm nén. Ngài không còn có tâm trạng phong hoa tuyết nguyệt, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình bảo vệ cô.



Tình yêu của ngài với cô khiến Dạ Xoa lặng lẽ bảo vệ cô; nhẫn nại đợi cô can tâm tình nguyện gật đâu; biến thành bộ dạng mà cô mong muốn, dỗ dành cô vui vẻ; lúc cô bị thương, bón dỗ cho cô uống mọi loại linh đan diệu dược; khiến nữ nhân làm hại cô trục xuất vĩnh viễn …”

Minh Hồn thao thao bất tuyệt xong, trước mặt nàng hình như xuất hiện một Vương không giống trước, không còn cười ngây ngô với nàng, cầu khẩn nang làm bát phu nhân của Vương. Mà là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, một người đàn ông đủ để phó thác. Nghĩ lại cảnh huyết máu đó, hóa ra không phải là không chấp nhận được, mà vẫn có chút hoài niệm.

Xem ra y thuật cao minh nhất của Minh Hồn, là khả năng ăn nói tẩy não của nữ nhân, chả trách có thể dỗ dành vô số nữ nhân vì hắn nguyện một lòng.

Chỉ đáng tiếc là Minh Hồn tẩy không được những kí ức trong nàng, lần ngoảnh lại cuối cùng của Hiên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.