Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 34: Vãng sự tùy phong



Chàng là con trai của Ngọc Hoàng, là linh hồn của trời đất, sinh ra từ ánh sáng và nhiệt.

Chàng là mặt trời đỏ rực mà người phàm luôn ngưỡng vọng, định sẵn có được sự huy hoàng hơn người.

Chàng là chủ nhân tương lai của tam giới mà trời đã định, cũng là người phải chịu đựng những đau khổ mà người khác không phải chịu.

Thời gian vui vẻ nhất ba nghìn năm trước, luôn bị Hi Hiên khóa chặt trong sâu thẳm kí ức, không muốn nhớ lại…

Lúc đó chàng vẫn còn nhỏ, chân thân không có cách nào thoát khỏi được nguyên hình mà tồn tại, cứ mỗi mười ngày chàng sẽ phải lên trời đem đến ánh sáng và nhiệt cho vạn vật ở khắp mọi nơi.

Chàng của lúc đó, chưa hiểu chuyện nhưng sống rất vui vẻ.

Chàng thích cùng chín người ca ca của mình tu luyện pháp thuật, hào hứng trò chuyện về tin lạ chuyện hay dưới trần gian, tâm sự nhưng cái người phàm hay gọi là tình “huynh đệ”.

Tuy rằng bọn họ phải thay nhau lên trời mỗi ngày, thời gian tụ họp lại không nhiều. Nhưng họ tin thế gian vạn vật đều có thể thay đổi, tình thân máu thịt giữa họ là mãi mãi không thay đổi…

Chàng cũng rất thích nghe Nữ Oa Nương Nương kể chuyện. Nữ Oa Nương Nương kể gì mà phượng hoàng niết bàn, số mệnh nhân quả, chàng nghe dù không hiểu, nhưng chàng vẫn thích nghe, toàn đắm chìm vào nụ cười chứa đựng tất cả bi ai của người.

Chàng còn có một con hỏa kỳ lân, cho dù đi tới bất cứ đâu hỏa kỳ lân đều sẽ không rời xa chàng nửa bước. Lúc chàng buồn chán, hỏa kỳ lân sẽ nằm bò lên đầu gối chàng nghe những tâm sự của chàng. Lúc chàng tu luyện pháp thuật, hỏa kỳ lân sẽ nằm một góc cách đó không xa yên lặng nhìn chàng.

Thực ra, Hi Hiên vui vẻ nhất, mong chờ nhất là mỗi mùng một và mười lăm hàng tháng. Bởi vì mỗi lần gặp mặt vào ngày này Ngọc Đế và Vương Mẫu sẽ gọi chàng cùng các ca ca khác tới hỏi chuyện. Mỗi lần chàng đều có gắng hết sức để cho họ vui lòng, đến mức nói bất cứ cái gì, đều chú ý tới thần sắc của họ, bởi vì chàng rất yêu quý phụ mẫu của mình, trong tim chàng, họ là người cho chàng sinh mạng, cho chàng tất cả.

Mỗi lúc phụ mẫu tỏ ra lãnh đạm, chàng sẽ tự nói với bản thân: Họ không phải là phụ mẫu bình thường, sẽ không giống phụ mẫu dưới trần gian dốc hết sức che chở cho con cái của họ, nhưng phía sau sự lãnh đạm của họ nhất định ẩn chứa một tình yêu thương rất sâu sắc.

Chàng luôn cho rằng tình cảm của phụ mẫu sẽ không bao giờ thay đổi…

Sau này chàng mới phát hiện, thứ mà chàng tự cho là tồn tại mãi mãi kia thật là mong manh.

Người đầu tiên bỏ Hi Hiên mà đi là Nữ Oa Nương Nương. Lúc chia tay, người tặng cho chàng hai viên tiên đan, nói với chàng: “ Hi Hiên, hai viên tiên đan này là hai viên duy nhất trên thế gian này, ngươi nhất định phải cất giữ cẩn thận”.

Nương Nương hai viên tiên đan này có thể làm gia tăng công lực không?” Chàng không hiểu hai viên tiên đơn trông rất bình thường này có gì mà quý hiếm.

“Không thể, tiên đơn này nếu người dưới trần gian uống vào có thể trường sinh bất lão, hai viên…có thể thay da đồi thịt, lên làm chủ cung trăng”.

Nữ Oa Nương Nương nói nhấn mạnh vào hai chữ “cung trăng”, nhưng lại không giải thích thêm.

Ngày người đi Hi Hiên ôm hỏa kỳ lân, ngồi một mình trong cung điện không nói gì. Ngắm nhìn cầu vồng trên trời, cơ thể chàng giống như đột nhiên bị đào khoét một khoảng trống, lại cũng giống như trào dâng một thứ gì đó, những nỗi buồn không có cách nào thổ lộ khiến chàng lần đầu tiên ngưỡng mộ nước mắt của người phàm.

Chàng không bao giờ nghĩ tới, lúc chàng dần làm quen không nghe Nữ Oa Nương Nương kể chuyện nữa, đợi chờ chàng là cảnh cốt nhục phân li tàn khốc.

Tất cả những đau thương chỉ vẻn vẹn bởi một cây bàn đào nhỏ bé.

Chàng và mấy ca ca biết được cùng lúc xuất hiện ở trần gian là vi phạm thiên quy, nhưng họ cho rằng chỉ cần trước ngày sinh nhật của mẫu hậu tìm được cây bàn đào, mẫu hậu nhất định sẽ vui vẻ. Vậy nên cho dù có vì chuyện này mà bị trừng phạt một chút, cũng không sao cả.

Chỉ là họ vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới, họa diệt hình thần đang đợi họ.

Đó là một hoàng hôn tuyệt đẹp, cũng là ngày sinh nhật của Vương Mẫu Nương Nương, lúc bọn họ hào hứng mặc cho muôn ngàn gian khổ để tìm được cây bàn đào, từng mũi tên hàn tiễn đâm xuyên qua trái tim của họ.

“Đại ca!” Hi Hiên ôm chặt ca ca đang che chắn trước mặt cho chàng, nhìn thấy mũi tên trong suốt như pha lê xuyên qua cơ thể ca ca, nỗi tuyệt vọng hoảng sợ bao vây lấy chàng.

“Hi Hiên! Mau về thiên đình xin phụ vương và mẫu hậu tới cứu chúng ta…mau đi!”

Chàng không kịp suy nghĩ, mau chóng về thiên đình.

“Phụ vương, mẫu hậu, các ca ca…” Chàng xông vào đại điện hoảng hốt lo sợ gọi.

Vương Mẫu Nương Nương đang ngồi trên đại điện ngắt lời chàng: “Chúng ta biết rồi”.

“Biết rồi?” Chàng nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế và Vương Mẫu Nương Nương ngồi đó cao quý lãnh đạm như thường, chàng hoảng loạn hét lên: “ Con nói, họ bị tiễn xuyên qua…”

“Không cần nói nữa, bọn chúng tự ý hạ phàm, trăm họ lầm than, có kết cục như vậy là lạch trời!” Vương Mẫu Nương Nương lạnh lùng nói, như những người đó không có chút liên quan nào.

Chàng lơ mơ chẳng hiểu gì, ngỡ ngàng nhìn về phía các vị thần, bọn họ đều giống như phụ mẫu của chàng, nghiêm túc lãnh đạm đứng đó.

“Mẫu hậu!” Chàng quỳ xuống khấu đầu: “Phụ vương, chúng con biết sai rồi, không dám nữa. Xin người cứu các ca ca, tay đại ca đã lạnh giá rồi, huynh ấy sẽ hồn bay phách lạc mất”.

“Mẫu hậu con đã nói rồi, đây là thiên lạch, con không cần nói thêm gì nữa “. Ngọc Đế đáp lại chàng.

Chàng bò tới dưới chân Ngọc Đế và Vương Mẫu, không ngừng, dập đầu, thiết tha cầu khẩn: “Phụ vương, mẫu hậu, chúng con là máu mủ ruột thịt của người, hãy cho chúng con một cơ hội để sửa sai, chúng con thực sự biết sai rồi…chúng con thực sự biết sai rồi”.

Khoảnh khắc đó Hi Hiên mới hiểu ra bản thân đã ngu ngốc đến mức nào, nực cười, chàng đã cho rằng họ chỉ lãnh đạm ngoài mặt đằng sau nhất định là sự yêu thương tha thiết. Chàng sai rồi, đằng sau sự lạnh nhạt của họ cũng chỉ là sự vô tình vô nghĩa.

Chàng cúi đầu cười, loạng choạng đứng dậy lùi lại nói: “Vậy nhi thần đi đây…cảm tạ phụ vương, mẫu hậu đã ban cho sinh mệnh…”

Chàng không hận họ, chỉ hận bản thân quá ngây thơ. Có lẽ cái chết đối với chàng mà nói là sự giải thoát tốt nhất, có thể đem theo khiến trái tim đau khổ và tuyệt vọng này.

Nhưng chàng cũng không thể nào ngờ tới, đến cái chết chàng cũng không có quyền có được.

Lúc chàng bị Tử Vi Chân Quân kéo đi, chàng thật sự rất hận phụ mẫu độc ác tuyệt tình.

“Buông ra, ta muốn đi cứu các ca ca…người không cứu sao lại không cho ta đi cứu họ? Tại sao?”

Ngọc Đế lạnh lùng nói: “Với pháp lực của con, ra đó là tự tìm đến cái chết”.

“Phụ vương, người để con đi đi, so với tham sống sợ chết, con nguyện chết cùng họ…phụ vương, con xin người cầu xin người, để con đi…”

Mặc cho chàng cầu xin, Kim Loan đại điện vẫn chìm trong im ắng, các vị thần vờ như không nghe, không thấy gì hết.

Cuối cùng chàng phẫn nộ, từ bỏ sự cầu xin ngu xuẩn, lạnh lùng chất vấn: “Phụ vương, người sao có thể tàn nhẫn như vậy? người có thể nắm giữ tam giới, mà đến con của mình cũng không thể khoan dung được sao?”

Hi Hiên thấy cơ thể Ngọc Đế khẽ động đậy, cho rằng Ngọc Đế cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nhưng chàng lại nghe thấy: “Con muốn nghĩ thế nào cũng được, Tử Vi Chân Quân, nhốt nó vào Hi Hiên điện!”

Trong Hi Hiên điện, chàng ôm hỏa kỳ lân, hấp thu chút hơi ấp còn lại trên nó. Chàng muốn hét lên, như yết hầu sớm đã khàn lạc đi ; chàng muốn khóc, nhưng không có nổi một giọt nước mắt; chàng muốn chết, nhưng không có quyền được lựa chọn cái chết. Tiếng gọi thê thảm của chín vị ca ca không ngừng vang lên bên tai chàng, khuôn mặt lạnh lùng của phụ vương và mẫu hậu hằn sâu trong tâm trí chàng.

Nhớ tới các ca ca chỉ vì mấy cành bàn đào mà mất mạng, chàng đột nhiên rất muốn cười, cười nhạo toàn thế giới này.

Không biết sau đó bao lâu, Ngọc Đế đẩy cửa phòng bước vào, thở dài nói: “Hi Hiên, ta biết con trách phụ vương độc ác, ta cũng chỉ muốn tốt cho con”.

Hi Hiên quỳ trước mặt người, giọng nói khàn đi khẩn cầu: “Người muốn tốt cho con xin hãy để con đi, sống với con còn đau khổ hơn chết”.

“Đây là điều con bắt buộc phải chịu đựng. Hi Hiên! Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ai có thể chống mắt mà nhìn cốt nhục phân li được chứ? Chúng ta cũng có nỗi khổ riêng”.

Chàng nghe vậy, đứng dậy hét lớn: “Đừng mượn cớ “vạn bất đắc dĩ” gì cả, người nắm trong tay tất cả, một câu nói ai có thể bác bỏ được? Người chỉ vì ngai vàng đó, trong tim người sinh mạng của chúng con không quan trọng bằng ngai vàng đó…”

“Con phải biết phụ vương và mẫu hậu làm tất cả đều là vì con”.

Chàng cười nhạt, đau khổ nói: “Vì con? Nếu hôm nay người quay về không phải là con, mà là địa ca, hay nhị ca, người cũng đều sẽ làm vậy sao?”

Mặt Ngọc Đế biến sắc, cúi đầu trầm giọng: “Bất luận ai quay lại, cũng chỉ có thể nói là thiên ý”.

“Đúng, thiên ý! Cho nên cho dù con có chết, người cũng sẽ lãnh đạm như vậy”. Chàng nhìn Ngọc Đế, nhìn trái tim lạnh lẽo như băng: “Hà tất phải nói là vì con? Con có là gì trong lòng người?”

“Hi Hiên! Con là con trai ta, cốt nhục của ta…”

“Đừng nói nữa!” Chàng cười đau khổ: “Con đã rất yêu người và mẫu hậu, đã cho rằng hai người cũng yêu con như vậy, hôm nay con mới biết, đối với hai người con thật không đáng nhắc tới.

Người hãy đi hỏi những hài cốt dưới cây bàn đào, hai người có tư cách làm phụ mẫu không? Con vĩnh viễn sẽ không thừa nhận có phụ mẫu độc ác tàn nhẫn như hai người. Từ nay trở đi, Hi Hiên sẽ giống các ca ca, đã chết rồi, con không còn là con của người nữa!”

Ngày thứ hai, chàng quỳ xuống nơi các ca ca đã chết, bốc lấy tro cốt còn lại, khóc không có nước mắt…

Chàng biết mũi tên đó có nhanh hơn nữa cũng không thể khiến chín vị ca ca không còn đường sống, lý do khiến họ đều bị tiêu diệt hình thần chỉ có hai điều: một là họ cho rằng phụ vương và mẫu hậu sẽ tới cứu họ ; nguyên nhân nữa đó là họ nguyện cùng sinh cùng tử cũng không muốn bỏ lại huynh đệ bỏ chạy một mình.

Nhưng chàng đã bỏ chạy, trải qua những ngày tháng mà người khác thấy xán lạn huy hoàng, nhưng thực chất là sống trong oán hận và áy náy suốt mấy nghìn năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.