Tiểu Vân xoa cánh tay đau đớn, trong lòng thầm vui mừng. So với việc đồ đạc bị đập vỡ vụn, bức tường nứt vỡ rơi xuống, cánh tay nàng bị bầm tím một chút cũng không đáng kể gì.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn lồng ngực đang thở hổn hển của Ma Vương, không thể không phục sự bao dung của hắn, nếu như nàng tận mắt nhìn thấy Hiên hôn một nữ nhân khác, nàng tuyệt đối sẽ không để cho chàng được toàn thây.
“Nhìn ta đây!” Giọng của Ma Vương khiến cả căn phòng rung lên, đến trái tim nàng cũng bị xao động theo: “Nàng lợi dụng tình cảm ta dành cho nàng đã đủ chưa? Nàng hãy nhớ lấy, đây là lần cuối cùng!”
Nàng ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn, thì thào nói: “Ta nhớ rõ rồi!”
“Tốt, ba ngày sau cử hành hôn lễ… hi vọng đến lúc đó nàng…đừng có lại hối hận!” Hắn nói xong, quay người đá bay một thứ đồ gì đó ngay bên cạnh chân, đạp tung cửa phòng, lao vào bóng tối.
Nàng thở dài một tiếng, nếu nói không sợ hãi chút nào thì không phải, nhưng sự hổ thẹn áy náy có lẽ còn nhiều hơn sợ hãi. Tình cảm sâu sắc của một người đàn ông bị nàng lợi dụng triệt để, nàng không xứng với một trái tim chân thành như vậy, thế mà hắn vẫn luôn chờ đợi nàng …
Nàng đã khiến Vương tổn thương quá nhiều, Vương cũng đã làm tất cả vì nàng, đã đến lúc nàng phải bù đắp lại tất cả rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời của Ma Vực, nước mắt lại không kiềm nén được, nàng sẽ vĩnh viễn không được nhì thấy những tia nắng rạng rỡ, cùng vầng trăng sáng trong đó nữa, nàng và Hiên thật sự phải vĩnh biệt rồi…
Vận mệnh không nghe theo lời thề son sắc của nàng…
Trong lúc nàng đang đau khổ tuyệt vọng, một đôi bàn tay lạnh ngắt nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt của nàng, ôm chặt lấy nàng trong khi nàng vẫn còn ngẩn ngơ chưa thức tỉnh.
“Ta thật không tưởng tượng ra nổi, nàng còn có thể làm ra những việc ngốc nghếch gì nữa, …” Giọng Hiên khẽ vang lên bên tai nàng.
“Hiên! Sao chàng vẫn chưa đi? Nếu không đi ngay thì sẽ không kịp đâu”. Nàng dựa vào người chàng, vòng tay qua cổ chàng, cái ôm của chàng không ấm áp như ngày trước,nhưng vẫn khiến nàng muốn xà vào. Tại sao chàng vẫn còn ở đây, lúc không nên xuất hiện thì lại đột nhiên xuất hiện, làm dao động quyết định của nàng.
“Nàng cho rằng ta sẽ để nàng hủy hoại cuộc đời mình sao? Dù cho có đi ta cũng sẽ mang nàng đi theo”. Chàng ôm chặt lấy nàng.
Nàng ghé sát vào khuôn mặt lạnh như băng của Hiên, trái tim cũng lạnh theo, khẽ nói: “Ta không thể đi cùng chàng…Chàng mau đi đi, ngộ nhỡ bị Vương phát hiện, chàng sẽ không đi được nữa đâu”.
“Tại sao?” Chàng kéo hai bờ vai nàng, nhìn thẳng vào nàng hỏi: “Tại sao không đi cùng ta?”
Tiểu Vân gạt tay chàng ra, điềm tĩnh bước tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời mỉm cười: “Không phải chàng nói ta sẽ hạnh phúc khi gả cho Vương sao? Không phải chàng bảo ta nên ở lại Ma Vực sao? Chàng còn muốn hỏi ta tại sao ư?”
“Lúc đó không giống bây giờ, nàng can tâm tình nguyện gả cho hắn hay vì ta mà gả cho hắn, đối với ta mà nói là không giống nhau, đối với hắn cũng không giống nhau. Tiểu Vân, ta phải nói thế nào nàng mới hiểu, không có người đàn ông nào không để bụng cả, làm sao có thể dễ dàng quên đi nàng vừa mới …”
“Như nhau cả thôi”. Tiểu Vân ngắt lời mà Hiên muốn nói: “Đối với Vương mà nói thì như nhau cả thôi. Tình cảm của hắn đối với ta ta có thể cảm nhận được, ta cũng tin hắn là một người đàn ông đáng để gửi gắm cuộc đời này”. Nàng gượng ép bản thân không được quay đầu lại nhìn mặt Hiên, nếu không nàng sẽ không đủ dũng cảm để nói những lời tiếp theo.
“Hiên, đã đến lúc chúng ta phải kết thúc rồi. Tình cảm giữa ta và chàng đã sai ngay từ khi bắt đầu…Do ta ngu ngốc, mới luôn khiến biết bao người bị tổn thương.
Giờ ta đã hiểu ra, tình cảm mà ta có với chàng chỉ là mê muội nhất thời, giống như ta khao khát ánh nắng ấm áp của bầu trời mà thôi. Nhưng mặt trời phải mọc ở trên cao, nó thuộc về cả thế giới này, chứ không thuộc về một mình ta.
Vương mới là người thuộc về ta, hắn có thể cho ta mọi ước nguyện, cho ta một tình yêu chân thực trọn vẹn, có thể ở bên ta mỗi lúc ta cần…tất cả những điều này chàng đều không làm được.
Chàng nói muốn đem ta đi, vậy ta hỏi chàng: chàng muốn đem ta đi đâu? Có phải lúc ta không nỡ rời xa chàng nhất, chàng sẽ lại vứt bỏ ta mà ra đi, khiến ta phải chờ đợi trong mòn mỏi không? Nếu là như vậy, ta nguyện được ở lại Ma Vực.
Thực ra, những ngày qua, Vương đã giúp ta hiểu ra rốt cuộc điều ta mong muốn là gì. Nếu như chàng cho rằng ta vì cứu chàng, mới đồng ý gả cho hắn, thì chàng sai rồi. Cho dù không vì cứu chàng, ta cũng sẽ gả cho hắn. Hôm nay ta làm như vậy bởi vì ta không muốn nợ chàng”.
“Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?” Chàng hoài nghi hỏi nàng.
Nàng rất muốn thấy bộ dạng của Hiên, muốn biết lời nói của mình đã làm chàng tổn thương tới đâu, cũng muốn một lần nữa nhìn chàng cho rõ ràng, nhưng nàng ép buộc bản thân phải nhẫn nhịn.
“Đúng thế! Ta nghĩ hắn thích hợp với ta hơn chàng. Chàng nói không sai, gả cho hắn ta mới có được hạnh phúc, là do bản thân ta quá ngốc, luôn không biết trân trọng những gì mình có, lại đi đòi hỏi những thứ không thuộc về mình”.
“Nàng có thể quên được ta sao?” Giọng chàng yếu ớt, không biết do nàng khiến trái tim chàng tổn thương, hay là những viên tiên đan kia không có tác dụng.
“Để quên đi một người quả thật không phải việc dễ, nhưng ta sẽ cố gắng. Ta nhất định phải quên chàng, để trở lại với số mệnh của ta”. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Hiên tiến lại gần, cảm nhận một cánh tay lạnh buốt nắm lấy cánh tay thấm đẫm mồ hôi của nàng. Nàng cố gắng ngẩng cao đầu, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
Trong sự yên lặng đó, nàng nghe thấy tiếng nhịp đập của hai trái tim.
Hiên cuối cùng cũng không nhìn mặt nàng, chỉ để lại mấy câu nói rồi bay đi.
“Ta cho nàng thời gian một ngày, hi vọng nàng nghĩ lại những gì đã nói hôm nay. Giờ này ngày mai, ta đợi nàng ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Đến lúc đó, bất luận nàng quyết thế nào ta cũng sẽ không cưỡng ép …”
Tất cả sự kiên cường của nàng đều biến mất sau khi chàng rời đi, không còn chút sức lực nào, ngã nhào xuống trên mặt đất bừa bộn. Nàng mãi mãi không muốn nhớ tới những lời nói hôm nay, cũng không muốn phải trải qua sự xa cách biệt ly đau khổ tột cùng thế này một lần nữa.
“Tại sao? Tại sao?” Nàng cắn đầu ngón tay, nức nở nghẹn ngào: “ Tại sao chàng lại là thái dương trên trời, còn ta là đám mây xế chiều? Tại sao lúc có nàng, chàng sẽ phải lặn xuống, lúc có chàng thì nàng lại phải tiêu tan? Tại sao?”
Nàng biết không ai có thể trả lời cho nàng, cho dù có, cũng chỉ nói: “Đó là số mệnh!”
Số mệnh, nàng có thể không khuất phục số mệnh bi thảm, nhưng nàng không thể hủy đi số mệnh của Hiên, cho nên dù có đau đớn nàng cũng phải lựa chọn từ bỏ.
Khóc mệt rồi, nàng thiếp đi ngủ mê man. Trong lúc mê man, nàng lại trông thấy bóng dáng đẹp đẽ ấy, cùng ánh trăng yên tĩnh đó.
Vài tiếng trước, trong lúc nàng thất vọng chuẩn bị quay lại Ma Vực, có một dải lụa trắng bay trong gió, rồi sau đó một nữ nhân nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.
Nữ nhân đó còn thơm hơn cả hoa lan trong sơn cốc, cao quý hơn cả hoa sen trong đầm, rực rỡ hơn cả hoa hồng.
Mày xinh môi thắm, đôi mắt long lanh, tóc búi mây, một lọn tóc cùng ống tay áo thướt tha tung bay theo gió. Đẹp như thơ như họa, không hề vương chút bụi hồng trần nào.
“Cô là Tiểu Vân phải không?” Đến giọng nói cũng dịu dàng, uyển chuyển, khiến người nghe vô cùng thoải mái.
“Đúng vậy! Cô là?” Nàng nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng tuyệt đối không tin nữ nhân có thể đẹp được đến như thế.
Lúc yên lặng, khiến người ta xao động; lúc cử động, khiến người ta mê mẩn.
“Ta là Hằng Nga, nữ nhân được ấn định trước trong số mệnh của Hi Hiên…”
“Nữ nhân được ấn định trước trong số mệnh?” Hi Hiên ? Người Hằng Nga nói nhất định không phải là Hiên, nhưng lại cảm thấy dường như lại đúng là chàng.
Hằng Nga thấy nàng như không hiểu, giải thích: “Nói thẳng ra, chính là thê tử tương lai của Hiên”.
Đầu óc nàng nhất thời hỗn loạn, không phải Hiên nói quan hệ giữa chàng và Hằng Nga, không phức tạp như nàng nghĩ sao?
Rõ ràng là còn phức tạp hơn cả những gì nàng đã nghĩ.
Thê tử? Chàng còn một mực nói “không thể yêu”, đến thê tử cũng có rồi, còn giả vờ với nàng “không chấp nhận tình cảm đó chứ”!
Xem ra lần này, ba chữ “hồ ly tinh” gắn cho nàng không oan chút nào, có muốn chối cãi cũng không được: “Thật sự xin lỗi, Hiên trước nay không nhắc gì đến cô với ta”.
“Không sao, chàng cũng có nỗi niềm khó nói”. Hằng Nga cười, nụ cười dịu dàng vẫn không mất đi sự thánh thiện, thân thiện mà không mất đi sự cao quý. Tiểu Vân rất muốn tìm được một chút khuyết điểm của Hằng Nga, để an ủi trái tim chua xót của nàng, đáng tiếc ông trời lại quá thiên vị nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian này, ngược lại khiến Tiểu Vân càng nhìn càng cảm thấy hổ thẹn.
Nàng có chút ghen tị nói: “Hiên thật lòng thích ta, ta cũng thật lòng thích chàng…”
“Ta biết, cô là cô gái rất đáng yêu, lại có một trái tim rất cao quý, mới có thể khiến một Hiên lãnh đạm trầm ổn cả mấy nghìn năm nay, yêu mê muội không tỉnh ngộ được”.
“Hả?” Nàng bị Hằng Nga nói cho cứng họng.
Tiên tử đúng là tiên tử, nụ cười dịu dàng, lời nói nhã nhặn, đến cả khi đối mặt với tình địch, cũng vẫn có thể điềm tĩnh dịu dàng uyển chuyển được như vậy.
Hiên đáng chết, sao lại có nữ nhân hoàn hảo như vậy, hoàn hảo đến mức nàng còn phải đố kị không còn chút dũng khí nào. Nếu như Hằng Nga giống với mấy vị phu nhân của Ma Vương, nàng có lẽ sẽ không có gì phải sợ cả, nhưng hiện tại, nàng chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ…
“Tiểu Vân, lần này ta tới không phải để chỉ trích gì cô, tình cảm vốn không có ai đúng ai sai. Ta tới gặp cô chỉ hi vọng cô hiểu rõ hơn về Hi Hiên”.
Nàng vì những lời chân thành của Hằng Nga mà càng thêm hoang mang. Hóa ra nữ nhân vẫn có thể dùng một cách vô cùng hiệu quả như vậy để đối mặt với “hồ ly tinh”, lần này coi như nàng được học hỏi thêm nhiều.
“Ta…Ta hiểu chàng”. Nàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói.
“Vậy sao? Cô thấy chàng cười bao giờ chưa?”
Đương nhiên nàng đã thấy rồi, nụ cười của Hiên ngày nào cũng xuất hiện trên khuôn mặt: “Cười? Đương nhiên đã thấy rồi, lúc chàng cười khóe miệng…”
Nàng gật đầu, trong đầu phác họa ra nụ cười nho nhã của Hiên.
“Đó không phải là cười, lúc chàng cười sẽ lộ ra hàm răng trắng muốt, ánh mắt lấp lánh hơn cả ánh nắng, có thể chiếu rọi vào trái tim và linh hồn của người khác. Lúc chàng cười sẽ phát ra tiếng, tiếng cười lay động lòng người hơn cả tiếng nhạc chốn tiên giới…”
Nàng có chút hoài nghi người mà Hằng Nga miêu tả liệu có phải Hiên, nàng quen Hiên lâu như vậy, chàng trước nay đều cười rất nhạt.
Hằng Nga mỉm cười tiến lại gần nàng, cầm tay nàng dịu dàng nói: “Ta biết hai người đã chung sống với nhau rất lâu rồi, nhưng cô căn bản không hiểu chàng.
Cô biết vì sao ba nghìn năm nay chàng không cười thoải mái, mà chỉ mô phỏng lại nụ cười để che đậy những vết thương của chàng không? Cô có biết chàng trải qua những đau khổ như thế nào không, chàng đã tự nhốt mình trong Hi Hiên điện không nói một câu nào? Cô có biết chàng là thái dương trên trời, là con trai của Ngọc Hoàng Đại Đế và Vương Mẫu Nương Nương không? Cô có biết chàng là Thiên Đế tương lai mà Nữ Oa Nương Nương đã chọn không?...”