Hoàng Hôn Tan Vào Nước

Chương 6: Mộ vân tán kiếp



Tia nắng mặt trời lúc hoàng hôn chiếu qua áng mây trắng, nhuộm hồng vạn vật trên mặt đất, nhuộm hồng cả dòng suối nhỏ đang lặng lờ trôi bên Tiểu Vân và cả thân váy bồng bềnh của nàng.

“Đẹp quá đi!” Nàng cảm thán trước cảnh sáng lạn cuối cùng của tịch dương.

Từ ngày nhìn thấy cảnh tuyệt mĩ trên đỉnh Hoa Sơn đó, nàng đã mê đắm ánh hoàng hôn, mây trắng lúc hoàng hôn không đẹp bằng những sắc màu lung linh rực rỡ của những tầng mây vây quanh đỉnh Hoa Sơn nhưng mỗi ngày có thể ngắm nhìn khung cảnh này nàng đã cảm thấy mãn nguyện rồi, sự cách biệt một trời một vực vốn dĩ không thể cưỡng cầu, chỉ cần trong kí ức từng có một giây tuyệt mỹ, nàng đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi.

Tiếc là trong lúc nàng còn đang mải mê đắm chìm trong sắc hoàng hôn đã không hề hay biết Ma Vương cố chấp, nhất định phải chen chân vào cho bằng được, đứng trước mặt nàng, lớn giọng gọi.

“Có gì hay mà nhìn đến mê mệt như vậy?”

Tiểu Vân cố quên đi tướng mạo đáng sợ của Ma Vương, tập trung tinh thần ngắm nhìn bức họa tuyệt diệu sau lưng ông ta.

“Dù gì ta cũng là Vương, nàng dám không nể mặt ta?” Ma Vương vẫn không hiểu ra vấn đề, nổi nóng.

“Ta không trách ngài phá hỏng bức tranh này, ngài còn chưa vừa lòng sao?” Tiểu Vân cuối cùng không nhịn được nữa, bắt đầu kháng nghị sự đối xử bất công mà mình phải chịu, không diệt vong trong trầm mặc thì phải bộc phát trong trầm mặc.

“Ta anh tuấn bất phàm, cường tráng uy võ như thế này mà làm hỏng bức tranh sao?”

“Ta xin ngài hãy tự soi mình dưới dòng nước xem rồi hẵng tự khen mình có được không?”

Nàng thực sự không chịu nổi nữa rồi, tên Hiên đó ngày ngày tự cao nàng còn tạm chấp nhận được, ít nhất người ta còn có chút thực lực, nhưng kẻ trước mặt nàng đã xấu đến mức có lỗi với Ma giới rồi còn không biết ngượng mà tự xưng anh tuấn bất phàm. Hôm nay dù có bị cái miệng rộng ngoác của lão nuốt chửng thì nàng cũng không thể nói những lời dối lòng nữa.

Ma Vương nghiêm nghị soi mình xuống dòng suối, nhìn bộ dạng tự hài lòng về tướng mạo bản thân của lão rõ ràng là thẩm mỹ có vấn đề.

“Trước đây không phải nàng nói ta anh tuấn bất phàm sao?”

“Nói gì thì nói ngài cũng là Vương, ta có thể bảo ngài xấu xí vô tận sao?”

Ma Vương cười khì nắm lấy tay nàng, biểu cảm như thể biết được quá muộn, nói: “Sao không nói sớm, ta tưởng nàng thích nên mới luôn giữ cái khuôn mặt này. Nàng nói xem nàng thích dáng vẻ như thế nào, ta biến thành là được.”

“Có thể biến được sao?” Tiểu Vân kinh ngạc há hốc mồm, trời ạ, sao nàng không nghĩ ra.

“Phải, nàng muốn ta biến thành bộ dạng thế nào?”

Nàng hai tay chống cằm, vừa ngắm nhìn ánh tịch dương, vừa chậm rãi nói: “Một đôi mắt biết cười, sáng trong như ánh mặt trời mùa xuân; khuôn miệng hơi mỏng, khóe miệng hơi cong lên, luôn mỉm cười ngọt ngào; khuôn mặt trắng trẻo, à không nên có chút hồng hào thì tốt hơn, nhìn sẽ không lạnh lùng vậy nữa; còn về khuôn mặt hơi góc cạnh, trong sự vuông vắn đó hơi có chút dịu dàng; tóc dài ngang lưng buộc cao gọn gàng, xem ra...”

Vào lúc nàng bừng tỉnh khỏi cơn mơ mộng thì bị người trước mặt dọa cho nhảy dựng lên.

“Ngươi là ai?”

“Ta? Là Vương đây!”

“Sao lại biến thành như vậy?”

“Ta biến theo lời nàng mà.”

Tiểu Vân nhìn kỹ Vương ở trước mặt mình, khuôn mặt không béo không gầy, rất cân đối vuông vắn; đôi mắt cũng rất sáng, chỉ là không giống ánh ban mai mùa xuân lắm mà giống ánh mặt trời chính ngọ mùa hạ, xem ra Ma Vương không biết rõ khái niệm về khí hậu và thời gian cho lắm; còn đôi môi về cơ bản đạt tiêu chuẩn, khuôn mặt rất hồng nhuận giống như táo mới chín.

Nhìn tổng thể tuy thiếu chút khí chất nhưng cảm giác vẫn giống, đủ để gọi là anh tuấn bất phàm rồi.

“Hài lòng không?”

“Cũng được!” Nàng nhìn đôi môi Ma Vương lúc cười khẽ cong lên, không còn cảm giác kinh khủng như cái miệng to bè kia nữa, tảng đá đè nặng trong lòng cũng giảm nhẹ đi phần nào, nghĩ kỹ thì có lẽ số mệnh của nàng trong tương lai cũng không đến mức bi thảm như dự liệu. Ít nhất thì nàng có thể đối diện với gương mặt khiến nàng thích thú này cả ngày.

“Vậy lần này nàng có thể đồng ý làm bát phu nhân của ta được chưa?”

Lại nữa rồi, Tiểu Vân xoa xoa cái đầu đau như muốn nổ tung của mình, trong bụng nghĩ: Đến lúc nào pháp lực của lão mới cao cường đến mức có thể thay luôn cả bộ não đần này?

“Đợi ta thích ứng được với khuôn mặt này của ngài đã.” Nàng thật sự cần một chút thời gian để thích ứng một chút với gương mặt tương tự nhưng cách thức tư duy hoàn toàn khác biệt.

“Vậy để ta hôn một cái đi.” Nói xong hắn ghé sát khuôn mặt với nụ cười mê người đó lại gần, nhằm lúc Tiểu Vân còn đang ngơ ngẩn, nhanh chóng hôn chụt một cái lên gương mặt ửng hồng của nàng.

“Thơm quá đi!” Ma Vương còn không chút ngại ngần tán thưởng, sau đó nở một nụ cười kỳ quái rồi biến mất.

“Ngươi...” Tiểu Vân rút khăn tay ra ra sức lau vết nước bọt còn lưu lại trên mặt, nàng sao có thể thất thần không để ý mà bị hôn trộm cơ chứ, chắc sẽ nằm mơ thấy ác mộng 3 ngày mất. Hồi sau ảo não nhớ lại nụ cười vừa nãy của Ma Vương, khóe miệng bình thản nho nhã đó... rất giống! Nụ cười đó thực sự quá giống!

Không phải nàng đã động lòng với Hiên đấy chứ? Nàng lập tức lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ đáng sợ đó. Không thể nào, nhất định là gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới nghĩ lung tung, sinh ra ảo giác! Nhất định là vậy!

Cho đến khi gương mặt nóng bừng của nàng tan dần đi, trong lòng dần bình tĩnh trở lại mới phát hiện ra ở cách đó không xa có một đôi mắt thâm trầm luôn dõi theo nàng.

“Hiên? Có phải ngươi không?” Tuy mặt trời đã xuống núi nhưng sắc trời vẫn chưa tối hẳn, nàng vẫn có thể lờ mờ đoán ra.

“Phải!” Ngài bước lại gần, cười nhạo: “Không phải thấy chết không cứu còn ném đá ta đấy chứ?”

“Gì cơ?”

“Xem cô mắng yêu giận dỗi hắn nhìn hai người thật ngọt ngào quá đi.” Giọng ngài có chút ghen tuông.

“Con mắt nào của ngươi thấy ta với hắn ngọt ngào chứ?”

“Cả hai con!”

Tiểu Vân thở dài nói: “Thật đáng tiếc đôi mắt sáng vậy mà hóa ra không nhìn rõ được.”

“Cô thật sự không muốn gả cho hắn sao?”

Nàng không nói gì, bước đến bên bờ suối, nhìn áng mây chiều in bóng xuống mặt nước, lộ ra nét cười rung động lòng người.

“Ta sinh ra đúng vào lúc này, thế gian đã không còn ánh mặt trời, trăng sao lại chưa đến, những áng mây chiều trong hoàng hôn đã không còn trắng phau không tì vết nữa, dày nặng mà u ám che đi bầu trời.

Vì vậy thân nương của ta đã đặt cho ta cái tên là Mộ Vân, ta cũng không biết tại sao bà ấy lại chọn cho ta cái tên ảm đạm như vậy, nhưng số mệnh ta dường như cũng ảm đạm theo cái tên này ngay từ khi bắt đầu.

Khi ta còn là một tiểu hồ ly, thân nương của ta bị mũi tên của một thợ săn bắn chết, máu của mẹ nhuộm đỏ cả mảng lông trắng của ta, thân người mẹ lạnh dần chỉ còn ánh mắt của bà vẫn như đang sống vĩnh viễn lưu luyến bên ta.

Trong trời tuyết dày đặc lạnh cóng, ta khó nhọc kéo theo thi thể của mẹ, sự băng lạnh đó giống như nước trong suối này, có một cảm giác của cái chết. Ta thật sự không muốn bỏ lại thi thể của mẹ, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể nhanh hơn được bước chân truy đuổi của đám thợ săn, cuối cùng ta đành bỏ cuộc, để lại mẹ, một mình chạy vào trốn trong bụi cỏ.

Từ đó ta rất sợ cái chết, sợ nhìn thấy máu chảy, sợ cái lạnh, ta tu luyện pháp thuật cùng với Tiểu Mai, hy vọng có thể tránh xa cái chết. Không ngờ trên thế gian này hóa ra có một thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết, đó là sự tuyệt vọng.

Cho dù ngươi có ngàn vạn lần không muốn thì vẫn phải chấp nhận, chỉ có thể phó mặc số phận.

Ta không muốn gả cho hắn, nhưng lại không có bất cứ con đường nào khác có thể chọn. Người phàm khi không thể lựa chọn được thì ít nhất còn có thể kết liễu tính mạng bi ai cả mình, còn ta, dù có tự vẫn thì linh hồn cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Ma Vương.

Sống là người của hắn, chết cũng là ma của hắn...”

Những giọt nước mắt của nàng lặng lẽ rơi xuống, từng giọt hòa vào dòng suối, tan biến vào trong dòng nước, lưu lạc đến nơi nào không ai hay.

“Ngươi đã từng trải qua cảm giác hối hận chưa? Đã từng nếm trải cảm giác bị trừng phạt chưa? Ba trăm năm nay ta chỉ mơ cùng một giấc mơ, trong mơ thấy bản thân luôn trấn giữ bên thi thể của thân nương, đợi đám thợ săn đến bắn chết ta. Sau đó ta gục bên xác mẹ, máu tươi nhuộm đỏ cả bộ lông trắng muốt của mẹ... nhưng tiếc là tất cả đã không thể lựa chọn lại lần nữa được.”

Hiên ngồi bên cạnh nàng, nhìn những áng mây lững lờ in bóng trong dòng suối, lắng nghe những âm thanh từ tiếng lòng nàng, đôi mắt dần dần trở nên ảm đạm như mất đi ánh sáng: “Đúng vậy, nếu tất cả có thể lựa chọn lại lần nữa thì tốt biết bao, vậy thì ta thà rằng mình bị bắn chết, như vậy sẽ không ân hận day dứt nữa...”

“Ngươi cũng bị những thợ săn đáng sợ đó truy bắt sao?”

“Đúng là rất đáng sợ, nhưng càng đáng sợ hơn là mũi tên sắc lạnh đến thấu xương đó... không nhắc nữa, kể tiếp chuyện của cô đi.”

“Ta luôn căm ghét người khác nói ta ngu ngốc, nhưng ta biết trong mắt ngươi ta rất ngốc. Từ đầu đến cuối đến một linh hồn cũng không hút được, còn bảo ngươi đưa ta thoát khỏi bể khổ này.”

Ngươi thông minh lắm đúng không? Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, trừ việc chấp nhận số phận ra thì ta còn có thể làm thế nào được nữa? Những chuyện nỗ lực không có chút ý nghĩa nào ta cũng đã làm hết rồi, kết quả không phải vẫn như cũ sao? Vì vậy ta có muốn lấy hắn hay không không quan trọng, điều quan trọng là sớm muộn gì ta cũng phải trở thành người của hắn...”

“Ta tưởng cô rất vui, tiếng cười của cô lúc nào cũng đầy ắp hạnh phúc.”

“Đúng là ta rất vui, đã bị định rằng sẽ như áng mây lúc hoàng hôn này, thì trước khi bị phiêu tán cũng phải tự do tự tại bay bổng chứ, phải không?”

Ngài nhìn sâu vào mắt nàng, lau đi những giọt lệ còn đọng lại trên khóe mi mắt cho nàng, dịu giọng nói: “Tiểu Vân, tuy ta không thể đưa nàng đi khỏi đây được, nhưng ta sẽ cố hết sức để nàng có thể sống một cách vui vẻ.”

“Thật sao? Vậy tốt quá rồi!” Nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối mà cười như thể không có chuyện gì.

“Ta đưa nàng lên Hoa Sơn ngắm trăng!” Nói xong Hiên nắm lấy tay nàng bay về hướng Hoa Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.