Một tuần trước khi nhập học đại học, Lâm Nhiễm gọi điện thoại cho Chu Mộ, hẹn cô đi ra ngoài chơi.
Cụ thể đi đến đâu còn chưa nói, chỉ nói hẹn gặp nhau ở Quảng Trường Thời Đại thôi.
Lúc Chu Mộ đến Quảng Trường thì đã thấy Lâm Nhiễm đứng chờ ở đó. Cả người cậu mang một bộ quần áo rất bình thường, đứng chờ dưới mái hiên, khí chất rất nổi bật. Thấy cô đến, cậu liền đi lên phía trước.
Đưa cho cô một chai nước, cậu đứng bên cạnh cô rồi nói: Đi thôi!”
Chu Mộ uống một ngụm nước, còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Nhiễm đã đi về phía trước, cô đi phía sau cậu. Giống như trở lại lúc hai người còn đang đọc sách, cô cứ lẳng lặng nhìn bóng lưng của cậu. Yên lặng đem hình ảnh đó khắc sâu vào trong lòng, như đã thành một thói quen.
Lâm Nhiễm phía trước hình như đã phát hiện ra cô ấy không theo kịp mình, cậu liền dừng lại chờ cô đến.
Sau đó là một cái chạm nhẹ vào lưng anh, cảm giác rất mềm mại nên làm cơ thể cậu cứng lại, sau đó là một tiếng cười trầm thấp.
Chu Mộ vừa mới ngẩn người liền không chú ý người phía trước đã dừng lại từ lúc nào. Lưng cậu ấy khá cứng, làm cho cô đau cả mặt.
Lâm Nhiễm xoay người lại, liếc nhìn đỉnh đầu cô, sau đó khẽ cười: “Cậu đi theo sau mình làm gì? Lưng mình rất đẹp sao?”
Mặt Chu Mộ lúc này đỏ đến mang tai, tim đập nhanh hơn so với ngày thường không biết bao nhiêu lần
Cô cúi đầu nói: “Đồ tự luyến.” Sau đó liền đi về phía trước.
Lâm Nhiễm vẫn đứng tại chỗ, bên tai vẫn còn vọng lại giọng nói mềm mại mang theo chút hung dữ, sau đó cậu cười cười rồi đuổi theo.
Lâm Nhiễm mang cô đến một công viên giải trí gần đó. Chu Mộ chưa bao giờ đến công viên giải trí, ba mẹ cậu cũng chưa dẫn cậu đi đến.
Cô cảm thấy lúc nhỏ cô đã thiếu một cái gì đó
Bây giờ đi vào trong này, trong lòng cô có chút vui vẻ.
Ngay lối vào của khu vui chơi có bán những băng đô. Chu Mộ đi đến chọn một chiếc cài hình con thỏ, Lâm Nhiễm đi theo cũng chọn chiếc cài cùng loại.
Lâm Nhiễm mang cô đi chơi hết tất cả các trò chơi trong khu giải trí.
Chơi đến khi đói bụng, liền ở công viên mua một vài thứ để ăn.
Lúc bọn họ trở về thì trời đã chạng vạng tối. Bọn họ cùng nhau đi dưới ánh hoàng hôn, chân trời là một màu hồng mờ ảo. Bóng của đôi bạn trẻ in trên mặt đất, Chu Mộ nói: “Lâm Nhiễm, cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cậu đã thực hiện ước mơ của mình khi còn bé.
Hai tay Lâm Nhiễm đút túi quần, giọng điệu không cho là đúng nói: “Cảm ơn mình cái gì, coi như đây là quà cảm ơn cậu hướng dẫn mình làm bài.”
Đó là chuyện từ rất lâu rồi, Chu Mộ không nghĩ là cậu ấy còn nhớ rõ, thì ra là để cảm ơn sao? Chút hứng khởi trong lòng Chu Mộ bị rút xuống không thương tiếc.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, ánh mắt trong sáng.
Bọn họ ở trạm xe buýt đài đợi trong chốc lát, xe liền tới rồi.
Bây giờ đã là giờ cao điểm, xe buýt đang chật kín người.
Chu Mộ nắm tay vịn, hình như đứng không vững nên cũng lung lay theo xe buýt.
Lâm Nhiễm đứng phía sau cô, một tay nắm tay vịn, một tay giữ cô lại không cho lung lay nữa.
Chu Mộ nhìn thấy bóng dáng cậu từ hình ảnh ngược trên kính, nhìn người phía sau cứ như đang ôm lấy cô, nhường chỗ cho cô, không cho người khác chạm vào cô.
Chu Mộ cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng ấm áp trên vai cô, có chút thất thần.
Cậu vẫn luôn như vậy, một hành động bất cẩn của cậu khiến cho trái tim cô đập liên hồi.
Lâm Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ trên cửa sổ. Cô cụp mắt xuống, môi hơi mím lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Lâm Nhiễm sợ người khác chen đến chỗ cô, đem cô bảo vệ cho thật tốt.
Đầu mũi lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm mùi đào.
Khiến tâm trạng nóng nảy của Lâm Nhiễm cũng bình đạm lại rất nhiều.
Xe buýt đến trạm, Chu Mộ và Lâm Nhiễm, một trước một sau đi xuống xe.
Nhà Chu Mộ cách nơi này không xa, Lâm Nhiễm nói muốn đưa cô về nhưng Chu Mộ không đồng ý.
Trước khi đi, Lâm Nhiễm nói với cô.
“Chu Mộ, hẹn gặp lại.”
Chu Mộ nhìn cậu, gió mùa hè nhè nhẹ thổi qua ngọn tóc, tóc trên đỉnh đầu bay phấp phới trong gió.
Vài sợi tóc trên trán bị gió làm rối, lộ ra vầng trán đầy đặn.
Chu Mộ nhẹ giọng nói: “Ừm, hẹn gặp lại.”
Không biết sau câu nói hẹn gặp này, bao lâu nữa bọn họ mới gặp lại nhau.
Hoặc là về sau cũng không gặp mặt nhau nữa.
Ngày Chu Mộ khai giảng, ba Chu nói muốn đưa cô đi, mẹ Chu không yên tâm khi con gái xa nhà, muốn để ba Chu đưa cô đến đó.
Đến trường học, lúc Chu Mộ làm xong thủ tục nhập học thì đã là buổi chiều.
Chu Mộ đến đại học Q liền nghe tân sinh viên nói về Cố Hiểu Ngôn, nghe nói ngày mai lúc làm khai giảng, cậu ta sẽ lên phát biểu.
Bạn cùng phòng của Chu Mộ cũng rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy cô đã thân thiện chào hỏi.
Chu Mộ nằm trên giường nghe bọn họ nói về Cố Hiểu Ngôn.
Nói cậu ta nào là người siêu cấp đẹp trai, là nhân vật truyền kỳ.
Nghe bọn họ nói, Chu Mộ đột nhiên cũng cảm thấy tò mò với người này.
Ngày hôm sau là buổi khai giảng của trường học, chờ các vị lãnh dạ phát biểu xong thì cái vị nhân vật trong truyền thuyết rốt cuộc cũng lên sân khấu.
Cậu ta mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, chiếc cúc áo cao nhất không cài vào, để lộ ra chiếc xương quai xanh tinh xảo. Chiếc quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài, gương mặt đẹp trai, đôi mắt hổ phách đặc biệt chói mắt, cử chỉ giơ tay nhấc chân để lộ ra một loại cảm giác tự phụ.
Đúng thật là rất đẹp trai.
Chu Mộ rất khi đánh giá một người, lúc trước khi nhìn thấy Lâm Nhiễm, liền cảm thấy Lâm Nhiễm đẹp.
Khí chất hai người hoàn toàn không giống nhau, Lâm Nhiễm cho người khác một loại cảm giác ngang tàng, cà lơ phất phơ mà người này lại là cảm giác không dính khói lửa nhân giác, làm người khác không dám đụng vào.
Lời cậu ta nói cũng rất ngắn, cũng chỉ có một câu.
“Chào mọi người, tôi là Cố Hiểu Ngôn, cảm ơn mọi người.” Nói xong liền đi xuống.
Vốn dĩ cả hội trường còn cho rằng cậu ta sẽ nói luyên thuyên một lúc lâu chứ không nghĩ là cậu ta chỉ giới thiệu bản thân.
Chu Mộ cũng không thấy bất ngờ lắm, vốn dĩ người như cậu ta thì không bao giờ nói nhiều với người khác.
Mấy ngày sau, Chu Mộ ngoại trừ đi học thì chính là ở trong các câu lạc bộ, ngày nào cô ấy cũng bận rộn cả.
Nhưng Chu Mộ vẫn cảm thấy rất vui. Đôi khi Lâm Nhiễm sẽ nói chuyện phiếm với cô trên QQ, thi thoảng sẽ gọi điện hỏi nhau đang làm gì.
Bạn cùng phòng đều sẽ hỏi cô có phải đang nói chuyện cùng với bạn trai hay không.
Chu Mộ chỉ trả lời bọn cô chỉ là bạn bè, cũng chỉ có thể làm bạn bè. Nhưng trong lòng Chu Mộ biết, cô không muốn làm bạn bè với cậu ấy.
Khi đó, Chu Mộ cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất có thể tâm sự với cậu, nghe giọng nói của cậu.
Kỳ nghỉ đông năm nhất, Chu Mộ trở về Giang Thành. Giang Thành không thể so với thành phố A ấm áp, Chu Mộ vừa về đến nhà liền bị cảm.
Hôm đó cô đến bệnh viện truyền nước biển, Lâm Nhiễm gọi điện thoại đến: “Cậu về đây rồi sao?”
Chu Mộ: “Ừm, mình về rồi.”
Lâm Nhiễm nghe giọng của cô toàn là giọng mũi. Trong lòng có chút rối loạn, giọng nói của cậu có chút khẩn trương chưa từng thấy: “Cậu bị bệnh sao? Giọng của cậu ong ong vậy?”
Chu Mộ gật đầu nhưng nghĩ lại cậu ấy không ở đây nên nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cậu lại hỏi cô đang ở đâu, Chu Mộ liền nói tên bệnh viện, không bao lâu sau Lâm Nhiễm liền đến.
Mấy tháng không gặp, cậu giống như lại đẹp hơn rất nhiều. Trên người vẫn là loại khí chất đó nhưng lại đứng đắn hơn rất nhiều.
Lâm Nhiễm ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Tại sao lại sinh bệnh vậy?”
Chu Mộ cười nói: “Là do thời tiết thôi.”
Lâm Nhiễm thấy cô gầy hơn trước, chiếc áo lông vũ lỏng lẻo lộ ra chiếc áo len và xương quai xanh và phần cổ trắng nỏn.
Cậu dời mắt, ho nhẹ.
Chu Mộ và Lâm Nhiễm ăn cơm xong mới trở về. Ba mẹ cô đều ở trong phòng khách xem TV. Dương Tĩnh xúc động dựa vào Chu Hoa Đông khóc.
Chu Mộ cảm thấy hâm mộ ba mẹ của mình, bọn họ đã kết hôn hơn hai mươi năm nhưng tình cảm vẫn trước sau như một.
Bọn họ rất ít khi cãi nhau, phần lớn đều là ba cô nhường nhịn mẹ cô.
Chu Mộ chào bọn họ một cái sau đó về phòng mình. Ở trên giường mình nằm một lúc, sau đó đứng dậy đi tìm quyển nhật ký năm đó của cô.
Quyển sổ đầy chữ là chứng cứ cho việc cô từng thích một người, cô từng vui, buồn, những thất vọng, những hy vọng đều ghi lại đều ở quyển sổ này.
Hai ngày sau Chu Mộ đều đến bệnh viện truyền nước biển, Lâm Nhiễm cũng đều đi với cô làm trong lòng Chu Mộ rất vui vẻ.
Nháy mắt đã gần đến Tết Nguyên Đán, đêm giao thừa hôm đó, ăn xong bữa cơm tất niên, Chu Mộ ngồi trên giường đọc sách. Chờ đến 12 giờ đêm, dưới lầu truyền đến tiếng vui đùa của các bạn nhỏ, tiếng pháo hoa hết đợt này đến đợt khác, tăng thêm sự ấm áp giữ bầu trời rét lạnh.
Lâm Nhiễm gọi điện thoại đến, giọng nói của cậu truyên qua sóng điện thoại, mang theo cảm giác nóng nực của sa mạc Sahara: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Đọc sách, làm sao vậy”
Lâm Nhiễm cười nhẹ, giọng nói có chút đùa giỡn: “Chu học bá, giờ này còn đọc sách sao? Cậu xuống dưới lầu đi.”
Chu Mộ đã lâu chưa nghe ba chữ “Chu học bá” này.
Cô theo bản năng “à” một tiếng, sau đó vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu đang đứng dưới đèn đường, trên người mặt một chiếc áo khoác len màu đen, trên chỗ quàng một chiếc khăn màu xám, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống cậu, chiếc bóng đĩnh đạc hằn trên mặt đất.
Cô cầm chiếc điện thoại trong tay. Chu Mộ hoảng sợ, vội vàng khoác một chiếc áo len đi xuống lầu, trên đường đi vừa kích động, vừa vui vẻ lại còn rất khẩn trương.
Đi đến trước mặt cậu ấy, trên mặt Chu Mộ còn mang theo ý cười, hỏi: “Sao cậu lại đến đây?” Trong giọng nói còn mang theo chút chờ mong.
Lâm Nhiễm nhìn thấy cảm xúc nhỏ của cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Mình đến đón năm mới với cậu.”
Chu Mộ, đây là năm đầu tiên chúng ta cùng đón năm mới.
Bọn họ cùng đi đến con sông bên cạnh tiểu khu đốt pháo hoa, giữa tiếng pháo hoa nổ vang trời, Lâm Nhiễm nhẹ nhàng nói vào tai cô: “Chu Mộ, năm mới vui vẻ!”
Khi đó là đúng mười hai giờ, trên trời đủ loại màu sắc. Chu Mộ nghiêng đầu nhìn về phía cậu, cậu vẫn chăm chú xem pháo hoa, trong mắt đều tràn ngập ánh sáng, khóe miệng hơi cong lên, cô cười cười, sau đó cũng nhìn lên bầu trời.
Lâm Nhiễm, năm mới vui vẻ, chúc cậu những điều tốt đẹp nhất.