Hoàng Hôn

Chương 13: Đệ chương 13



Sau đó hai người xác nhận mối quan hệ trên đất khách, bọn họ liên lạc với nhau chỉ qua chiếc điện thoại. Bọn họ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho nhau, nếu không gọi được thì sẽ báo cáo lịch trình của mình cho đối phương.

Vào những ngày nghỉ, Lâm Nhiễm sẽ ngồi máy bay đi đến gặp cô. Mặc dù thời gian rất ngắn ngủi nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ.

Công việc của anh rất bận, mỗi khi ở bên cô, anh nói về công việc công ty là chính.

Mà Chu Mộ ở bên cạnh nghe.

Công ty của bọn họ chỉ mới khởi nghiệp, còn rất nhiều việc phải xử lý.

Rất nhanh đã đến kỳ nghỉ đông, Lâm Nhiễm muốn ở lại thành phố C để xử lý việc của công ty.

Chu Mộ cũng đi theo anh đến thành phố C.

Cô không nói sự thật với ba mẹ, cô chỉ nói với bọn họ là cô muốn ở lại thực tập ở thành phố A.

Ba mẹ cô không chút nghi ngờ, chỉ nói cô phải tự chăm sóc mình cho thật tốt.

Chu Mộ lần đầu tiên đi vào lãnh địa của Lâm Nhiễm. Một căn phòng nhỏ 80 mét vuông, đồ đạc bên trong rất đầy đủ, lại rất ngăn nắp và sạch sẽ.

Anh đặt hành lý xuống, nói: “Em tùy tiện ngồi đi!”

Chu Mộ gật đầu.

Sau đó anh liền hỏi cô: “Đói bụng không?”

Chu Mộ căn bản là không có cảm giác gì nhưng sau khi anh hỏi, cô hình như là có chút đói bụng.

Không đợi cô trả lời, anh xoay người đi vào bếp loay hoay một lúc.

Chỉ một lát sau, Lâm Nhiễm bưng ra một bát mì nóng hổi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tay nghề không tốt lắm, em ăn tạm nhé!”

Mùa đông thành phố C không thể so với thành phố A, thời tiết thành phố này lạnh đến tận xương tủy.

Tuyết trên trời đã bắt đầu rơi xuống.

Cả ngày Lâm Nhiễm đều ở trong công ty, phòng trọ nhỏ này bình thường chỉ có một mình Chu Mộ.

Nếu Chu Mộ ở nhà buồn chán thì có thể ra ngoài tìm việc làm.

Là gia sư cho một bạn nhỏ.

Bạn nhỏ đó tên là Giang Thần Hi, nhà ở tại trung tâm thành phố.

Trên đường đi, Chu Mộ còn sợ là sẽ không quản được bạn nhỏ này. Ba mẹ bạn nhỏ nói cô bé hơi gầy, không ngoan lắm, nên nói cô phải quan tâm đến nhiều.

Lúc Chu Mộ gặp mặt Giang Thần Hi, cảm giác đầu tiên đó là một cô bé ngoan ngoãn, xinh đẹp và nghe lời.

Ở chung vài ngày Chu Mộ mới phát hiện, cô đã sai rồi.

Giang Thần Hi không thích học tập nhưng lại rất thông minh, những kiến thức mới vừa nghe đã hiểu, nhưng lại vẽ rất nguệch ngoạc trên vở.

Có khi cô bé đó sẽ trốn ra ngoài chơi, làm mọi người đều sốt ruột đi tìm cô bé.

Nghe lời nói của mẹ Giang, ai nói gì Giang Thần Hi đều không nghe, nhưng cô bé lại chỉ nghe lời của chú cô bé.

Có một lần Chu Mộ vô tình nhìn thấy Giang Thần Hi đang gọi video với người khác. Cô đứng nơi xa, chỉ nghe thấy giọng nói của cô bé phàn nàn về mình.

“Chú, mẹ cháu tìm cho cháu một người gia sư, rất xinh đẹp nhưng nhìn không thông minh lắm.”

Chu Mộ:……

Tiếng người đàn ông cười khẽ đã truyền đến tai cô: “Ồ, có người như vậy sao?”

“Chú, những gì chị ấy giảng cho cháu quá đơn giản, những thứ đó chú đều đã giảng qua cho cháu rồi.”

“Nhưng có thể cô giáo không biết! Cháu không được nghĩ là cô giáo ngốc, cháu phải tôn trọng cô giáo, biết không?”

Bạn nhỏ không bằng lòng “vâng” một tiếng.

Cứ như vậy trải qua kỳ nghỉ, rất nhanh năm, mới đã đến.

Đêm giao thừa, bọn họ cùng đi lên sân thượng đốt pháo hoa. Dưới ánh sáng pháo hoa hôm đó, anh hôn cô.

Đây là năm thứ hai bọn họ ở bên nhau.

Điều ước của năm mới: Hy vọng năm sau có thể cùng Lâm Nhiễm ăn tết.

Đại học năm ba, Chu Mộ càng lúc càng bận. Cô được nhà trường cử đi du học ở nước Mỹ, bây giờ cô đang chuẩn bị để xuất ngoại.

Liên lạc của bọn họ ngày càng ít đi.

Lâm Nhiễm cũng bận rộn lo cho việc của công ty.

Sau đó, Chu Mộ mới nói với anh: “Lâm Nhiễm, em muốn xuất ngoại.”

Lâm Nhiễm trên màn hình cười, nói: “Có thể, khá tốt đó.”

Tháng chín, Chu Mộ đi đến nước Mỹ, tiến độ học tập nơi đó rất nhanh, Chu Mộ căn bản không theo kịp.

Cô và Lâm Nhiễm cách xa nhau nửa trái đất. Lúc cô tan học, nghỉ ngơi thì chỗ anh đã là nửa đêm. Nghĩ rằng ngày mai vẫn còn phải đi làm nên Chu Mộ không quấy rầy anh.

Cô cũng chỉ có thể đợi chỗ anh có mặt trời thì cô mới gọi điện thoại cho anh.

Nói với anh tình hình gần đây của mình.

Cô rất muốn gặp anh.

Rất muốn nhìn thấy anh.

Không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên Chu Mộ bị bệnh.

Cô đã sốt cao vài ngày rồi.

Một lần, Chu Mộ đang nằm truyền nước biển trong bệnh viện. Cô đang nằm trên giường bệnh lim dim ngủ, điện thoại của cô vang lên.

Đi cùng với cô là một cô gái người Trung Quốc, cô ấy đang ở bên cạnh chăm sóc cô, nghe thấy tiếng điện thoại liền nhận lấy.

Bên trong truyền đến giọng nói trong trẻo một người đàn ông: “Chu Mộ.”

Lâm Nhiễm lại nghe thấy giọng nói của một cô gái khác: “Xin chào, tôi là bạn của Chu Mộ, bây giờ cô ấy đang bị bệnh, không có cách nào nhận điện thoại. Xin hỏi, anh tìm cô ấy có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Lâm Nhiễm cũng trở nên khẩn trương: “Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng lắm, chỉ là đã sốt cao mấy ngày hôm nay rồi.”

Nghe giọng điệu khẩn trương của người đàn ông, cô đột nhiên nhớ đến người mà mỗi ngày Chu Mộ nói chuyện đến rạng sáng.

Giọng nói của cô có chút không vui: “Tiên sinh, anh chính là người nói chuyện điện thoại đến rạng sáng với Chu Mộ đúng không? Nói thật cho anh biết, Chu Mộ bị bệnh chính là do cậu ấy không chú ý nghỉ ngơi, hơn nữa áp lực quá lớn. Anh là bạn trai cậu ấy đúng không, nếu anh thật sự thích cậu ấy thì hãy quan tâm cậu ấy nhiều vào, đừng làm cậu ấy mệt như vậy.”

Lâm Nhiễm sửng sốt, anh biết bọn họ rất ít khi liên lạc nhưng từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến cô sẽ vất vả đến nhưng vậy.

Ở trong đoạn tình cảm này cô vẫn luôn nhường nhịn anh.

Cô chịu ủy khuất để bao dung cho anh.

Anh có tài đức gì mà có thể làm cho cô thích mình?

Anh nhẹ nhàng nói: “Nhờ cô giúp tôi chăm sóc cô ấy, cảm ơn.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Anh đã không có năng lực làm cô hạnh phúc, cũng không có năng lực bảo vệ cô.

Nếu như vậy thì tại sao anh lại làm liên lụy đến cô?

Anh biết, một người ở xa quê, bên cạnh không có người thân và bạn bè bên cạnh là cảm giác bất lực như thế nào. Huống hồ cô còn phải chịu đủ áp lực học tập.

Cô chắc hẳn là rất mệt mỏi đúng không!?

Sau khi Chu Mộ khỏi bệnh, cô liền nhận được tin nhắn của Lâm Nhiễm.

Anh nói: Chu Mộ, chúng ta chia tay đi.

Lúc đó, Chu Mộ hơi sửng sốt một chút, sau đó liền gọi điện thoại qua.

Đối phương bắt máy rất nhanh, cô gượng cười hỏi: “Anh nghiêm túc sao?”

Lâm Nhiễm: “Đúng vậy, anh đã suy nghĩ rất lâu.”

Chu Mộ nhìn cây Lá Phong nơi xa, giọng điệu bình thản: “Được, Lâm Nhiễm, em đồng ý với anh.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Chu Mộ không biết vì cái gì mà sự việc lại phát triển đến mức chia tay.

Cô biết giữa cô và Lâm Nhiễm vẫn luôn có một vấn đề nhưng cô vẫn không biết vấn đề đó là gì.

Nhìn những cặp đôi yêu nhau đi trong vườn trường, Chu Mộ mới phát hiện rằng, lúc cô và Lâm Nhiễm ở bên nhau không giống như người yêu, ngược lại giống như bạn thân khác phái hơn.

Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian hai năm ở bên nhau, cô chưa bao giờ cảm thấy bọn họ là người yêu nhau.

Cô rất muốn hỏi hắn, Lâm Nhiễm, anh có từng yêu em sao?

Chia tay cũng tốt, ở trong đoạn tình cảm này cô thật sự là quá mệt mỏi.

Mệt đến mức không thở nổi.

Buổi tối hôm đó, cô và bạn của mình đi uống đến mức không biết gì. Bạn cùng phòng cũng là lần đầu tiên thấy cô như vậy. Ngày thường cô đều là một cô gái yên tỉnh, không biết xảy ra chuyện gì mà lại uống đến mức này.

Khổ sở mấy ngày, Chu Mộ lấy lại tinh thần, mỗi ngày đều đến ngân mình trong thư viện, cố gắng theo kịp tiến độ.

Năm 2016, Chu Mộ trở lại thành phố A, đi làm ở một công ty gia đình.

Mọi thứ giống như đã đi vào quỹ đạo, chỉ là thỉnh thoảng lại nhớ đến người kia.

Đôi khi cô cũng nghe được tin tức của anh. Giống như mấy năm trước, anh ta đem công ty bán đi, sau đó trở lại Nam Thành, bắt đầu kinh doanh bất động sản.

Tưởng anh có thể hô mưa gọi gió chốn thương trường, nhưng xem ra chỉ là một tên tuổi nhỏ.

Cuối tháng 12 năm 2018, Chu Mộ trở về Nam Thành.

Tháng 12 ở Nam Thành đã tiến vào mùa đông lạnh giá, gió lạnh lạnh đến thấu xương, xen lẫn với tuyết rơi.

Chu Mộ vốn định năm sau sẽ ở lại thành phố A. Trước đó không lâu, Dương Tĩnh nói ba cô bị tai nạn xe. Tuy rằng ba cô không bị gì quá nghiêm trọng, bảo cô cứ làm nhưng cô vẫn không yên tâm.

Chu Hoa Đông bị thương đúng là không nghiêm trọng, bác sĩ chỉ bảo ông truyền nước mấy ngày thì có thể xuất viện rồi.

Chu Hoa Đông ngồi ở trên giường nói: “Đã nói con đừng về rồi, con xem, ba cũng chẳng có việc gì lớn.”

Dương Tĩnh đứng ở bên cạnh gọt táo, vỏ táo không cẩn thận bị đứt mất. bà đem vỏ táo chặt đứt ném vào trong thùng rác, hừ lạnh một tiếng: “Đây là Mộ Mộ quan tâm anh, anh đừng nói nữa. Chẳng phải anh cũng muốn gặp con bé sao, lần này là vừa lúc.”

Chu Hoa Đông liếc nhìn bà ấy một cái, nhìn thấy tâm tư nhỏ của mình bị nói ra, vẻ mặt của ông có chút không kiểm soát được.

Chu Mộ không muốn gia nhập vào cuộc đấu võ miệng của ba mẹ, chủ động nói: “Ba, con đi mua một ít trái cây.”

Đi ra khỏi phòng bệnh, cô liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm không ít. Trên hành lang thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Cô khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra chút không vui.

Phía sau truyền đến giọng nói trong sáng của một người đàn ông: “Chị Mộ?”

Chu Mộ quay đầu lại, cả người đè nén sự không vui do mùi thuốc sát trùng.

Trần Ngộ Ninh không nghĩ đến ở chỗ này cô sẽ gặp Chu Mộ. Anh vừa mới đi kiểm tra phòng, liền nhìn thấy trên hành lang có bóng lưng của một người, bóng dáng rất quen thuộc. Vì vậy không nhịn được mà gọi một tiếng, không nghĩ đến đúng người đó thật.

Chu Mộ có sửng sốt, gượng cười: “Đã lâu không gặp, Trần Ngộ Ninh.”

“Đúng vậy, chị Mộ.” Trần Ngộ Ninh đem bảng kiểm tra phòng giao cho thực tập sinh, phân phó vài câu thì mấy thực tập sinh ấy liền đi mất.

Anh nhìn cô, hỏi: “Đi uống một ly cà phê không?”

Chu Mộ trả lời: “Được thôi.”

Bọn họ tìm đến một tiệm cà phê gần bệnh viện, bên trong rất yên tĩnh nhưng cũng khá tốt.

Trận Ngộ Ninh nhấp một ngụm cà phê, để cho vị đắng tràn ngập trong khoang miệng, hai bàn tay khoanh lại đặt trên đùi, không để ý nói: “Nơi này rất tốt, mỗi khi tan tầm em đều đến đây.”

Ánh mắt Chu Mộ nhìn xung quanh, gật đầu: “Khá tốt.”

Trần Ngộ Ninh hình như đã nhớ ra gì đó, mở miệng nói: “Chị Mộ, em nghe nói chị đã trở về thành phố A làm việc, tại sao lại trở về vậy?”

“Ba tôi bị tai nạn, tôi không yên tâm lắm nên trở về xem ông ấy thế nào.”

“Bác có bị gì nghiêm trọng không?”

“Cũng không phải là nghiêm trọng, chỉ là bị thương nhẹ thôi. Nhưng ông ấy lớn tuổi rồi, tôi là con cái thì vẫn có chút không yên tâm.”

Chu Mộ nhớ đến cảnh anh ta mặc áo blouse trắng, nheo mắt lại khẽ cười: “Cậu hiện tại sống không tồi chút nào!”

Trần Ngộ Ninh xấu hổ gãi tóc, có chút ngượng ngùng: “Vẫn còn tốt!”

Nói xong, hai người nhìn nhau cười, phảng phất trở về thời cấp hai, tiếng cười của bọn họ tràn ngập trong gió.

Trần Ngộ Ninh và cô là bạn học, bạn học cấp hai. Lúc đó, dáng người của Trần Ngộ Ninh nhỏ nhắn, rất giống một học sinh tiểu học nên trong lớp rất thích trêu chọc cậu ta, còn cậu ta gọi bạn cùng lớp là anh, là chị.

Nhưng là cậu ta một người cô đơn, rất có tính cách.

Cũng không biết tại sao cậu ta thích gọi cô là chị Mô.

Tính ra, bọn họ đã nhiều năm không gặp, bây giờ chạm mặt ở bệnh viện, đúng là có chút ngoài ý muốn.

Chu Đông Dương bị thương không nghiêm trọng lắm, ở bệnh viện theo dõi mấy hôm là tốt.

Ngày hôm xuất viện, Trần Ngộ Ninh tiễn bọn họ đi. Anh ta mặc chiếc áo blouse trắng, giúp bọn họ lấy hành lý, lúc Chu Mộ lên xe, anh nói: “Chị Mộ, thứ bảy này cậu rảnh không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi!”

Bàn tay mở cửa xe của Chu Mộ dừng lại, mái tóc dài của cô nhẹ nhàng bay trong gió, cô ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng trả lời: “Được, gửi địa chỉ cho mình nhé!”

Sau đó, xe bắt đầu chạy.

Ánh mắt Trần Ngộ dõi theo chiếc xe, cho đến khi không thấy bóng dáng nó nữa.

Chu Mộ dẫn ba mẹ về đến nhà liền nhận được một cú điện thoại, sau đó cô lại vội vàng chạy ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.