“Kỳ Nghệ mùa xuân tháng tư, mọi nhà cúng tế thần mưa, hàng năm mưa nhiều, hàng tháng được mùa.” Đây là một bài đồng giao dân gian được lưu truyề rộng rãi ở Kỳ Nghệ. Kỳ Nghệ có phong tục, hàng năm vào cuối tháng tư đều phải hiến tế vũ thần, để cầu hàng năm đều có mưa đến tưới mát cho hoa màu, thu hoạch được nhiều hơn. Lâu ngày, mọi người liền định bảy ngày cuối tháng tư làm “lễ xuân tiết”.
Tại đây vào ngày hội, mọi người sẽ cử hành hội chùa, hoạt động hiến tế, bái thần vân vân…, so với Trung thu quả thực là chỉ có hơn chứ không kém. Bất quá trải qua diễn biến lâu dài,lễ tiết xuân này không biết từ lúc nào bắt đầu thêm một hạng “tập tục” bất thành văn, đó là phải hướng người thân nhất tiết lộ một bí mậy không người nào biết, hoặc là việc riêng tư.
Sáng sớm, trong đại sảnh Căng Uyên Lâu liền tụ tập Tiểu Tứ và một đám người. Mọi người cùng nhau ăn điểm tâm đã thành một hoạt động ắt không thể thiếu trong sinh hoạt hằng ngày, tuy rằng Phong, Thần, Tinh Nhi, Diệc Ưu cùng Thấm Diêu đều hẳn là ở tại tướng quân phủ, nhưng bọn họ vẫn không ngại phiền mà chạy tới cùng Tiểu Tứ, Diệu Ngạn......
“Oa, lễ tiết xuân, lễ tiết xuân!” Tinh Nhi từ sáng sớm tỉnh lại hứng thú mà hoa tay múa chân vui sướng, hiện giờ ngồi ở trên bàn cũng là vẻ mặt đầy ý cười.
Tiểu Tứ thấy nó vui vẻ như vậy, không khỏi cũng có chút bị cuốn hút, “Xem ra Tinh Nhi thực thích lễ tiết xuân nha!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Tinh Nhi vừa thấy có người phụ họa sức mạnh càng bộc phát, “Trước kia hàng năm lễ tiết xuân, phụ thân đều sẽ nói cho ta biết một bí mật liên quan đến hắn, cho nên ta mong chờ lễ tiết xuân nhất...... A, bất quá, năm nay cũng là lần đầu tiên cùng Nhị cha trải qua nha......”
“Năm trước các ngươi quay về cung, năm nay là lần thứ hai cùng Thần trải qua đi!” Diệu Ngạn thiện ý nhắc nhở.
“Không đúng không đúng! Năm trước tất cả mọi người đều bận bịu với hôn sự của Nhị cha, trong cung nào còn có người nhớ rõ ‘lễ tiết xuân’ a!” Tinh Nhi hồi tưởng lúc ấy cũng rất khó chịu, “Năm trước vẫn là phụ thân cùng ta trải qua!”
“Kia Tam ca đều nói cho Tinh Nhi bí mật nào a?” Tiểu Tứ thấy mặt của Thần có chút xấu hổ, thế là lập tức chuyển đề tài.
Tinh Nhi nghiêng đầu, thực thuận lợi bị Tiểu Tứ dẫn ra quá khứ, “Cũng không có gì a, năm trước nói chính là mối tình đầu của phụ thân đi......”
“Mối tình đầu?!” Trừ Phong và Tiểu Tứ, mọi người trăm miệng một lời hỏi, “Là ai?” Không phải Thần sao không?
“......” Tinh Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai lui về sau, “Lớn tiếng như vậy làm gì chứ?”
Phong ôn hòa đem Tinh Nhi ôm đến trên đùi, giúp nó thông lỗ tai nhỏ, rồi mới cười đối với các vị đang ngồi nói: “Các vị a, như vậy sẽ dọa Tinh Nhi.”
“Phong!” Thần ở bên cạnh rốt cuộc bình tĩnh không nổi nữa, đè hai vai Phong còn kém không khóc ra, “Nói cho ta biết...... Mối tình đầu của ngươi rốt cuộc là ai a?”
Nhìn hắn vẻ mặt khổ sở, giống như lão bà bị người khác cướp đi, Phong cười ngây ngô ném qua đầu, “Không có ai a...... Ha ha...... Này đều đã qua đi.”
Thần lo lắng nhìn hắn, Phong càng nói không có việc gì lại càng có việc, chẳng lẽ......”Phong...... Mối tình đầu của ngươi sẽ không phải..... Sở Âm đi?”
“A?” Phong không hiểu, đó là ai?
“A, ta cũng biết là nàng! Tiểu cô nương kia, khó trách ngươi ngày cũng không nguyện ý nói cùng ta, quả nhiên là nàng...... Oa, khó có thể tin......” Thần đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, vừa đấm ngực vừa dậm chân, bộ dáng giống...... Đứa ngốc!
Thần hoàn toàn không nghe, chính ở chỗ này mặt dày mày dạn làm “ông chồng bị vứt bỏ”, “Sở âm nàng bộ dạng còn không có xinh đẹp bằng Tiểu Tứ, vì sao lại là nàng? Tức chết ta! Không cần không cần không cần, vì sao lại là nàng a......”
“Nhị ca, ngươi tỉnh táo lại, mối tình đầu của Tam ca là ba ba!” Tiểu Tứ cũng xem không được, nếu không khuyên nhủ ca ca này, mặt mũi của hoàng gia đều phải mất hết!
“Hoàng đế bệ hạ?!” Một đám người cũng là đồng dạng giật mình.
Tinh Nhi còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Oa, tiểu thúc thật thông minh nga, ngươi sao biết vậy?”
“Sao biết ư?” Tiểu Tứ cũng nhớ lại, “Hình như là nghe ba ba nói...... Hắn giống như thường xuyên lấy điểm ấy để kiêu ngạo, cùng phụ thân nói linh tinh cái gì mà ‘Mối tình đầu của Phong nhà ta là ta, Phạm nhìn xem, vi phu này làm ba ba không tồi đi!’.”
“......” Không biết nguyên nhân gì, người ở đây lập tức lạnh xuống dưới.
Nhưng Tiểu Tứ đã quen với trường hợp như vậy, y tiếp tục nhớ lại, “Sau đó phụ thân đại khái sẽ nói một câu, ‘Đúng vậy, xem ra ta này làm cha chính là dư thừa, kia Tuyền liền phế chức hoàng hậu này của ta đi! ’...... Đương nhiên cuối cùng nghe được chính là tiếng ba ba cầu xin khoan dung......”
“...... Tiểu Tứ......” Diệu Ngạn đại biểu lên tiếng, “Năm ấy ngươi mấy tuổi?”
“Bốn tuổi!” Tiểu Tứ tính một chút.
“A...... Ta còn tưởng Sở Âm chứ?! Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!” Thần cố ý chuyển hướng đề tài.
Phong cũng ăn ý phối hợp, “Nói lại, Thần, Sở Âm là ai?”
“Con gái của bà vú a!”
“...... Lúc chúng ta nhìn thấy nàng là mấy tuổi?”
“...... Ba tuổi.”
“......” Ác hàn một chút!!!
Sau bữa sáng vui vẻ, một đám người chia ra mấy đường, bắt đầu hưởng thụ vui thú của ngày hội, đương nhiên cũng có thể nói là vì tạo cơ hội cho Tiểu Tứ cùng Diệu Ngạn! Song bào thai mang đứa con đi dạo chợ, Diệc Ưu cùng Thấm Diêu vào thi họa điếm, mọi người trong Căng Uyên Lâu đích lại là nghỉ, Mạc Ngữ đương nhiên lại bị ném cho Chung Ly trông giữ, mà Tiểu Tứ kéo Diệu Ngạn lên hội chùa.
Hội chùa nằm ở một gò đất trên núi nhỏ, nơi này có miếu thần mưa duy nhất của trấn nhỏ, hội chùa kéo dài từ buổi sáng đến đêm khuya, hơn nữa còn liên tục bảy ngày. Bất quá ngày đầu tiên luôn đông người nhất......
“Tiểu Tứ, tới nơi này làm gì?” Tiểu Tứ không thích nơi náo nhiệt, đây là kết luận rút ra được của Diệu Ngạn khi ở cùng y. Bởi vậy y làm như vậy Diệu Ngạn lại cảm thấy rất khó hiểu.
“Nghe phụ thân nói, Bồ Tát nơi này rất linh!” Tiểu Tứ chậm rãi đi ở trong đám người.
Y vừa nói như thế, Diệu Ngạn càng không hiểu, “A?”
“Phụ thân trước một ngày gặp được ba ba đã tới nơi này......”
“Như vậy là sao?”
Tiểu Tứ bỗng nhiên xoay người, dùng vẻ nghiêm túc trước nay chưa có hỏi: “Ngạn ca ca, nếu ta nói cho ngươi, ta hướng ngươi che giấu một sự tình...... Ngươi sẽ tha thứ ta sao?”
“Sẽ a!” Diệu Ngạn hai tay bối đầu, nhẹ nhàng nói, “Tiểu Tứ nếu nói là gạt người, nhất định là lời nói dối thiện ý!”
“Phải không......” Lòng Tiểu Tứ có chút thả lỏng, “Như vậy để báo đáp Ngạn ca ca đối ta tin tưởng như vậy, tối nay, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một bí mật của ta!”
“Nga, Tiểu Tứ nói bí mật cho ta, này vẫn là lần đầu tiên nha......” Diệu Ngạn hiển nhiên không có đem lời nói vừa rồi coi là thật.
“Tóm lại trước lên miếu thần mưa đi! Ta thật sự có việc!” Nói xong, Tiểu Tứ tiếp tục đi lên phía trước.
Diệu Ngạn theo đi lên, tới gần giữa trưa, bọn họ cuối cùng đã tới miếu thần mưa.
Trong miếu ngoại trừ dân chúng đến bái tế, còn có một Lão hòa thượng mắt mù ngồi ở bên cạnh gõ mõ......
Tiểu Tứ đi đến phía trước Lão hòa thượng kia ngồi xuống, “Sư phụ, xin chào.”
Lão hòa thượng kia tại lúc Tiểu Tứ ngồi xuống trong nháy mắt dừng đánh, hai tay vỗ vào nhau rồi thi lễ, “A di đà phật, thí chủ quý vi long tử, không biết lão nạp có chỗ nào có thể ra sức?”
“......!” Diệu Ngạn hơi kinh sợ, Lão hòa thượng quả nhiên không đơn giản, thế mà biết được thân phận của Tiểu Tứ.
Nhưng Tiểu Tứ giống như biết năng lực của ông, không có gì kinh ngạc, “Ta chưa từng đi qua nơi này, vẫn nghe phụ thân nói ngươi là kỳ nhân! Cho nên lần này đặc biệt đến thăm ngươi......”
Khóe miệng của Lão hòa thượng khẽ nâng, “Ha hả...... Đó là Phạm công tử cất nhắc lão nạp, nhân duyên của hắn là đặc biệt rất hiếm trên đời, lão nạp gặp được hắn vì hắn tính toán cũng là một loại duyên phận a!”
“Sư phụ khiêm tốn!” Tiểu Tứ đáp lễ.
“Ha hả, Tứ công tử lần này đến, lão nạp cũng tính cho ngươi một quẻ...... Bất quá......”
“Bất quá cái gì?” Diệu Ngạn khẩn trương hỏi han.
Lão hòa thượng lấy tay dính dính nước ở một bên, ở trên bàn viết một từ “thiên”, “Từ này là miêu tả Tứ công tử, thí chủ hiểu được không?” Những lời này hiển nhiên là nhằm vào Diệu Ngạn mà hỏi.
“‘thiên’ là tên của Tiểu Tử, đương nhiên đại diện cho Tiểu Tứ a!” Diệu Ngạn lý giải như vậy.
Tiểu Tứ không có lên tiếng, nhìn từ này, luôn cảm thấy không có đơn giản như lời Diệu Ngạn nói, chính là y cũng không hiểu được hàm nghĩa của từ này.
“Ha ha ha ha......” Lão hòa thượng cười ha hả, “Trời là thiên, đất cũng là thiên; sinh vì thiên, tử cũng vì thiên; tâm là thiên, nhân cũng là thiên vậy! Khó a...... Khó a......” (gốc: thiên vi thiên, địa diệc vi thiên, sinh vi thiên, tử diệc vi thiên, tâm vi thiên, nhân diệc vi thiên dã; bạn nào hiểu đoạn này chỉ mình với)
“Có ý gì?” Diệu Ngạn không hiểu ra sao.
“Thí chủ nếu như không thấu hiểu điểm ấy...... Như vậy hai người các ngươi...... Kiếp này cũng chỉ là hữu duyên vô phận, đáng tiếc!”