Hoàng Huynh Tại Thượng

Chương 12: Chính là một nụ hôn



Đoạn tiểu thỏ bỗng nhiên ngẩn ra.

Đúng vậy...... Hắn là ca ca a...... Kia, ca ca thú tẩu tử, không phải thực bình thường sao? Huống chi hắn là hoàng đế, làm đầy hậu cung, thậm chí đấy là trách nhiệm của hắn.

Kia chính mình là đang làm sao vậy?

Cho tới nay không dám suy nghĩ sâu xa vấn đề này, giờ phút này tựa hồ lại có đáp án.

Rõ ràng ở trong lòng mình, Đoạn tiểu thỏ đã có chút muốn chạy trốn.

Đoạn Lăng Duệ gắt gao khóa trụ thắt lưng y.

"Hoàng...... Hoàng huynh......" Đoạn tiểu thỏ không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt hắn.

Ngay sau đó, trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại mà ấm áp.

Đoạn tiểu thỏ hoàn toàn giật mình. Đôi mắt đen của đối phương gần trong gang tấc, tràn đầy chiến đoạt cùng cố chấp giữ lấy.

Cằm bị giữ lấy, đầu lưỡi nam nhân bá đạo xông vào bên trong miệng của y, Đoạn tiểu thỏ miệng nhỏ, đầu lưỡi muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể cùng nhau dây dưa, trao đổi nước bọt lẫn nhau.

"Ngô......" Đoạn tiểu thỏ trong mắt đầy hơi nước, hai gò má đỏ ửng, cả người xụi lơ ở trong lòng hắn.

Vừa hôn xong, Đoạn tiểu thỏ còn không có lấy lại tinh thần, ngốc lăng lăng nhìn Đoạn Lăng Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm hồng còn chưa rút đi, Đoạn Lăng Duệ suýt nữa nhìn xem đến mức thú tính đại phát.

"Như thế nào? Còn muốn lại đến một lần?" Đoạn Lăng Duệ vuốt ve bờ môi Đoạn tiểu thỏ bởi vì vừa mới hôn mà có chút sưng đỏ, ánh mắt tối sầm lại, trực tiếp đem người đặt tại trên giường, đôi môi lại dán lên.

"Ngô...... Hoàng...... Hoàng huynh......" Đoạn tiểu thỏ lấy lại tinh thần muốn đẩy hắn ra, lại bị bắt được tay đặt ở đỉnh đầu, rất nhanh lại bị hôn đến lợi hại mà mất đi ý thức.

Đợi cho Đoạn tiểu thỏ lại phục hồi tinh thần lần nữa, quần áo trên người cơ hồ đã bị hỗn loạn, chỉ còn lại có chiếc áo bên trong còn tà tà hờ hững ở trên người, bờ ngực trắng nõn bại lộ ở trong không khí, hai mạt hồng nộn đứng thẳng, như là muốn câu dẫn người hái đi.

Đoạn Lăng Duệ liếm hôn sườn cổ y, hô hấp nóng rực phun ở bên tai y, khiến y không khỏi ngẩng đầu lên, hiển lộ ra cần cổ thon dài.

Người bên trên y, là...... hoàng huynh......

"Ân......" Tựa hồ nhận thấy được y thất thần, Đoạn Lăng Duệ ở trên vành tai y cắn một cái thật mạnh, trong cơn đau mang theo một tia tê dại, làm cho y không khỏi kêu ra tiếng, nháy mắt hồi thần ngay lập tức.

Trên đùi tựa hồ có cái gì cứng rắn chọc vào...... Đoạn tiểu thỏ trên mặt hồng thấu, mạnh mẽ đẩy người bên trên ra.

Đoạn Lăng Duệ không để ý, cú đẩy này, thiếu chút nữa liền khiến hắn lăn xuống giường, bất quá hắn hiện tại thật ra thanh tỉnh một ít, hắn...... có phải hay không...... dọa đến y?

Đoạn Lăng Duệ ngồi ở mép giường nhìn tiểu ngu xuẩn nhà mình quay cái thân đưa lưng về phía hắn, từng chút một tiến đến ổ chăn sau đó dùng chăn đem chính mình toàn bộ bao lại, không nhúc nhích......

"Trường An...... Ta......" Đoạn Lăng Duệ lúc này mới cảm thấy chính mình có chút vô thố, hắn thế nhưng...... thế nhưng thiếu chút nữa liền...... liền đem y...... làm...... làm......

"Trường An......" Đoạn Lăng Duệ trạc trạc cái bọc chăn, lại động tĩnh gì cũng không có.

"Trường An......" lại trạc trạc, vẫn là không nhúc nhích, Đoạn Lăng Duệ cả người đi lên đem nó ôm lấy.

"Trường An, ta cho tới bây giờ chưa từng xem ngươi là đệ đệ của ta, ta cũng biết, ngươi......"

"Không được nói!" Đoạn tiểu thỏ đột nhiên từ trong ổ chăn vươn ra, gắt gao che miệng Đoạn Lăng Duệ.

Vừa chui ra khỏi chăn, trên mặt Đoạn tiểu thỏ còn mang theo chút ửng hồng chưa tan, vốn là khuôn mặt tinh xảo nhìn càng mê người.

"Hoàng huynh!" Đoạn tiểu thỏ đột nhiên lên tiếng, nhìn Đoạn Lăng Duệ,trong ánh mắt đều là lên án.

Lòng bàn tay y bị người liếm một chút!

Đoạn tiểu thỏ lấy tốc độ sét đánh tiến vào trong chăn, chỉ cảm thấy chính mình không còn mặt mũi gặp người, mặc cho Đoạn Lăng Duệ kêu như thế nào đều không nhúc nhích.

Cái này Đoạn Lăng Duệ cũng nghĩ không thông là làm sao vậy, người còn chưa có hống hảo đâu lại để cho người ta tạc mao......

Đoạn Lăng Duệ có chút buồn rầu ngồi dậy, nhíu mày nhìn trên giường lại một lần nữa có ổ chăn to đùng, thật lâu sau, khóe miệng còn chậm rãi gợi lên, xem phản ứng của tiểu ngu xuẩn này, có phải hay không thuyết minh......

"Trường An? Trường An a...... tiểu ngu xuẩn......" Đoạn Lăng Duệ một tiếng lại một tiếng kêu y, làm không biết mệt, Đoạn tiểu thỏ quyết đoán giả chết, mới không cần để ý đến hắn! Hừ!

Sáng sớm hôm sau, Đoạn tiểu thỏ chỉ cảm thấy trong ổ chăn ấm áp trước nay chưa từng có, thân thủ ôm lấy cả thắt lưng người bên cạnh mình, đầu ở trong ngực đối phương cọ cọ, thật thoải mái......

Giống như làm sao có gì không đúng vậy, nhưng mà thật thoải mái căn bản không muốn mở mắt, vẫn là tiếp tục ngủ ngon......

"Ngô......" Môi bị một mảnh ấm áp ngăn chặn, có cái gì mềm mại ấm áp chui vào trong miệng, xẹt qua hàm trên của y, cảm thấy một trận tê dại càn quét cảm quan của y, Đoạn tiểu thỏ không khỏi hừ nhẹ ra tiếng, ngẩng đầu đón nhận.

Vốn buổi sáng là thời điểm dễ dàng xúc động, Đoạn Lăng Duệ làm sao chống lại y dụ hoặc như vậy, căn bản lúc đầu còn ôn nhu hôn nhất thời dần bá đạo lên.

Đoạn tiểu thỏ cảm thấy chính mình đã sắp không thể hô hấp, ra sức đẩy cái người đang dính sát vào mình ra, lúc này mới chậm rãi mở mắt, chống lại là một ánh mắt đầy ý cười.

"Tỉnh?"

"Hoàng...... Hoàng huynh......" Đoạn tiểu thỏ hoài nghi chính mình còn đang nằm mơ, hoàn toàn không nhớ đến chính mình vừa mới bị người ăn đậu hủ.

"Tỉnh liền đứng dậy, theo giúp ta đi xem vị công chúa Bắc Linh quốc kia." Người nào đó đã không nghĩ tới chuyện ban nãy, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến chính mình nhắc lại, vừa nói dứt câu, Đoạn Lăng Duệ dẫn đầu đứng dậy.

"Không đi." Người nào đó nghe được hai chữ "Công chúa", liền xem nhẹ vấn đề "Hoàng huynh vì cái gì cùng chính mình ngủ ở trên một cái giường".

Đoạn tiểu thỏ ở trên giường không đứng dậy.

Hoàng đế bệ hạ đành phải tự mình giúp y mặc quần áo rửa mặt, Đoạn tiểu thỏ quyết đoán thẹn thùng, lại còn giận dỗi.

"Ta không cần đi." Đoạn tiểu thỏ vẻ mặt mất hứng.

Đoạn Lăng Duệ nâng tay quát một chút mũi y, Đoạn tiểu thỏ lập tức đỏ mặt.

"Còn không hiểu được? Ta sẽ không cưới nàng," Đoạn Lăng Duệ nhìn vào ánh mắt y, trong mắt tràn đầy chân thật, "Đương nhiên, đệ cũng không thể."

"Kia...... công chúa kia làm sao bây giờ......" Đoạn tiểu thỏ trong mắt tràn đầy không tin, lại không phát hiện chính mình tiến vào trong cạm bẫy hoàng huynh nhà mình.

Đoạn Lăng Duệ trong lúc đó nhất thời cười rộ lên, đôi mắt vốn sắc bén lúc này thoạt nhìn thật tuấn mỹ kinh tâm động phách, "Tiểu ngu xuẩn, đệ thừa nhận đệ để ý việc ta thú nàng?"

Đoạn tiểu thỏ cuống quít chuyển mắt, "Ta mới không có! Ta chỉ là không muốn thú nàng!"

Có một số việc bị cố ý xem nhẹ, y thật sự là không muốn suy nghĩ, lại càng không nguyện ý đi đâm thủng tầng giấy kia.

Đoạn Lăng Duệ sắc mặt có chút phát lạnh, lôi kéo tay Đoạn tiểu thỏ, không nói một lời đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.