Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 12: Nhị hoàng tử đáng giận



Con ngựa rất nhanh đã chạy đến trước một cái cổng thật to, mà trước cổng là hai hàng quan binh đứng chỉnh tề, theo Bạch Nguyệt Diệu và Bạch Tinh Ngân bước vào, hai hàng quan binh toàn bộ quỳ xuống hành lễ.

Bước vào sau cổng ta thấy cung điện bên trong toàn bộ đều làm bằng gỗ, đỉnh ngói lưu ly màu vàng, bệ đá xanh trắng, vật trang trí hết sức lộng lẫy. Những cung điện sắp xếp theo sự đối xứng nam bắc, cũng mở ra hai bên, nam bắc lấy thẳng, chừng đối xứng. Xuyên qua trung tâm đối xứng cả thành thị thật sự là một kiệt tác không gì sánh bằng, hình thức trông rất hùng vĩ, đường hoàng, trang nghiêm, hài hòa, có thể nói là trên đời hiếm thấy. Hoàng cung Vân Long quốc đơn giản so với kiến trúc của nước ta có thể sánh ngang.

Khi chính thức bước vào Hoàng Thành, Bạch Nguyệt Diệu ghì dây cương, mà ta rốt cục có thể lấy hơi rồi, bị hắn đùa giỡn trên đường ta thật muốn chết, trước khi chết còn phải chịu nhục ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua Bạch Nguyệt Diệu!

Bạch Nguyệt Diệu nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ta lập tức nhanh trí dùng sức vỗ vào dưới thân ngựa, ha! Mặc dù ta không cưỡi ngựa, nhưng ít nhất ta biết ta cưỡi ngựa của hắn chạy cũng không phải chết. Vì bị ta vỗ vào, con ngựa kia quả nhiên chạy, ta đắc ý nhìn vào mắt của Nguyệt Diệu, nhưng trong mắt của Bạch Nguyệt Diệu không có xuất hiện chút kinh ngạc nào, vẫn nụ cười tà mị như trước.

Con ngựa tăng tốc lên, nhưng đối với một người không biết cưỡi ngựa như ta, ta còn muốn giữ lại cái mạng, cả người ta lập tức nằm trên, ôm chặt lấy lưng ngựa. Chỉ cần hơi buông lỏng một chút ta nhất định sẽ từ trên lưng ngựa té xuống.

Ta thấy ta cách Bạch Nguyệt Diệu càng ngày càng xa, mà Bạch Tinh Ngân vẫn la lên: “Lam đệ, Lam đệ”.

Ta không để ý đến Bạch Tinh Ngân gào thét, thật ra thì không phải là ta không muốn làm bạn với Bạch Tinh Ngân, nếu hắn là Tam công tử gì đó ta còn ước cùng hắn làm bạn nữa, ai bảo hắn là Tam hoàng tử chứ? Chủ yếu nhất là ai bảo hắn có một ca ca phong lưu như vậy.

Gặp lại sau, Nhị hoàng tử phong lưu, Tam hoàng tử ôn nhu. ai! Rời khỏi hoàng cung ta sẽ đi đâu đây?

Trong lúc ta đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng huýt gió, con ngựa kia nhanh chóng quay đầu, ta kinh ngạc: “Chạy mau, ngựa đừng quay đầu!!” Ta vừa vỗ con ngựa vừa nói chuyện với nó, nhưng con ngựa kia vẫn chạy về phía Bạch Nguyệt Diệu, vốn là Bạch Nguyệt Diệu ngày càng cách xa ta, bây giờ lại xuất hiện trước mặt ta, ta thật muốn khóc, thảo nào khi ta vừa cưỡi ngựa của hắn muốn chạy hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.

“Cưỡi ngựa của ta chạy như điên một vòng cảm giác thế nào?” Bạch Nguyệt Diệu dùng lời nói châm biếm nói với ta, ta vốn là đang nằm thân thể cũng ngồi dậy, trực tiếp cho Bạch Nguyệt Diệu một cái liếc mắt.

“Ha ha, Lam đệ, con ngựa kia chỉ biết nghe lời của hoàng huynh thôi...” Không biết tại sao lúc nói những lời này trong ánh mắt của Bạch Tinh Ngân còn có vẻ khâm phục ta? Chuyện gì đang xảy ra? Ngựa này nghe lời của Bạch Nguyệt Diệu chạy trở về, Bạch Tinh Ngân lại khâm phục ta?

Ngay lúc ta nghi ngờ nhìn ánh mắt khâm phục của Bạch Tinh Ngân, Bạch Nguyệt Diệu kéo một cái tay của ta đem ta từ trên lưng ngựa kéo xuống, cả người ta lao vào trong ngực Bạch Nguyệt Diệu, mà Bạch Nguyệt Diệu lại điều chỉnh tư thế một tay ôm ngang lấy ta.

“Này! Tự ta có chân có thể đi!” Ta tức giận hầm hừ với Bạch Nguyệt Diệu, các cung nữ cùng các quan binh đi ngang qua đều liếc nhìn, ta hiện giờ càng thêm xấu hổ vô cùng.

“A, không có gì, một lúc nữa ngươi sẽ không còn chân.”

“Có ý gì?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong ta toàn thân rùng mình một cái, vì lúc nói chuyện vẻ mặt hắn rất u ám

“Còn không hiểu sao? Ta muốn chém đứt chân của ngươi!”... Mẹ của ta ơi, Bạch Nguyệt Diệu muốn giết cứ giết ta, làm gì muốn chém chân ta? Bản thân ta có 1m6, chân không có, ta không phải thành chú lùn sao?

Luật pháp cổ đại đơn giản quá mức tàn nhẫn, ta đi ra, Bạch Nguyệt Diệu không phải là muốn giết chết ta mà là muốn hành hạ chết ta!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.