Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 124: Nhị hoàng tử cuồng hoan cả đêm



“Nhị hoàng tử không lên triều sao?” Hắc Mạc Dực tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu đang dần dần lộ ra bản chất thực sự. Hôn lễ vừa mới diễn ra, nếu ngày đầu hắn không lâm triều, chắc chắn sẽ bị cho là kẻ ham mê nữ sắc.

Nhưng thật ra Bạch Nguyệt Diệu đang khéo léo lợi dụng cơ hội này, để người khác nghĩ rằng hắn đang chìm đắm trong niềm vui với tân nương, hắn biết như vậy chẳng những không bị Hoàng thượng trách mắng, ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng cao hứng, vì khi hắn chưa ra đời, nghe nói phụ hoàng đã từng cưng chiều hoàng hậu đến độ hai ngày không lâm triều.

“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày.” Bạch Nguyệt Diệu cũng không muốn vừa về tới cung đã phải tiếp tục nghe những lời chúc phúc kia cho nên không bằng hôm nay cứ không lên triều cho rồi. “Mạc Dực, hai ngày nữa ngươi phải vào làm thay chức vị của phụ thân ngươi.”

Hắc Mạc Dực nghe xong có chút ngẩn người, vì hắn đã từng nói, ngày nào Bạch Nguyệt Diệu chưa làm thái tử, ngày đó hắn sẽ không làm quan. Vậy nên hiện giờ không hiểu vì sao Bạch Nguyệt Diệu lại nóng lòng muốn hắn ra làm quan?

“Hiện giờ ta và Đại hoàng tử đã chính thức khai chiến rồi, tạm thời Đại hoàng tử vẫn còn án binh bất động, chẳng qua là Tử Thừa tướng có vẻ như đang đợi chờ cơ hội tấn công, chỉ cần Đại hoàng tử chính thức châm ngòi. Không phải ta lo lắng cho phụ hoàng, nhưng Điệp nhi... Rất có thể nàng sẽ là mục tiêu tấn công của Đại hoàng tử, cho nên ngươi ở trong triều sẽ có thể ứng cứu, bảo vệ Điệp nhi!”

“Ta hiểu.” Hắc Mạc Dực gật đầu.

Bây giờ Hắc Mạc Dực thay thế chức vị tướng quân của phụ thân thì sẽ có thêm một gia tộc lớn ủng hộ Bạch Nguyệt Diệu, mặc dù không lớn như thế lực của Bạch Nhật Uyên nhưng cũng có phần nào uy hiếp tinh thần đối phương.

Đúng lúc này Bạch Nguyệt Diệu cũng vừa nhận được tin tức của mật thám rằng Phong Minh quốc mấy ngày gần đây đã đem quân xâm nhập địa phận Vân Long quốc! Cho nên nếu Hắc Mạc Dực lên làm tướng quân, đây sẽ là thời cơ rất tốt để lập công!

-

Quanh đi quẩn lại, Lam Điệp Nhi ta rốt cuộc cũng được đáp lại tình cảm. Nghe được lời nói yêu của Huyễn Ngâm Phong, vốn tưởng rằng ta sẽ vô cùng kích động sung sướng, nhưng không phải vậy, rốt cuộc là thế nào? Tại sao? Kể từ lúc ở cùng Bạch Nguyệt Diệu ở Phong Minh quốc mấy ngày, lòng ta bắt đầu mơ hồ rồi.

Mặc kệ đi, có lẽ ta đối với Bạch Nguyệt Diệu chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi, thấy bạn bè không vui, ta cũng không vui, ha ha.

Đến lúc thiết triều, các đại thần sớm đã đến đông đủ, phe cánh Bạch Nhật Uyên đứng thành hàng vui vẻ trò chuyện, nhìn thấy ta bước vào, Bạch Nhật Uyên từ từ đến gần ta.

“Lam Hàn Lâm.” Hắn vẫn như trước thân thiện chào hỏi ta.

“Đại hoàng tử.” Ta cũng đâu kém, có cơ hội ai chẳng thế.

“Mấy ngày gần đây Lam Hàn Lâm vì hôn sự của Nhị hoàng tử mà vất vả không ít, thật cực khổ cho Lam Hàn Lâm quá.” Bạch Nhật Uyên khoe khoang sao? Khoe khoang hắn thao túng được việc chọn phi tử của Bạch Nguyệt Diệu?

“Ha ha, Đại hoàng tử quá khen, đây vốn là chức trách của hạ thần mà.” Nói xong ta lại xoay người trở về vị trí cũ, vừa lúc đó thì bị Tử thừa tướng lén tung một cước ngáng chân, cả người lảo đảo đổ về trước. Ấu trí! Tử Thừa tướng cũng nhiều tuổi rồi, còn ấu trĩ như vậy!

Đúng lúc đó Bạch Nhật Uyên đưa tay kéo cơ thể đang muốn đổ ụp về phía trước của ta lại...

Không ngờ tay hắn đặt vào đúng chỗ đệm trước ngực, ta nhất thời cảm thấy cả người toát mồ hôi lạnh.

“Ngài...” Ta hoang mang nhìn Bạch Nhật Uyên, nếu thân phận nữ bị phát hiện lúc này, ta chỉ có nước chết mất thôi.

“Lam Hàn Lâm, không sao chứ?” Nhìn vẻ mặt Bạch Nhật Uyên bình thường, chắc tại ta suy diễn nhiều mà thôi.

“Không sao, đa tạ Đại hoàng tử.” Ta nói xong lập tức trở lại vị trí của ta.

Lam Điệp Nhi nói xong vội xoay người trở về chỗ ngồi. Bạch Nhật Uyên nở nụ cười âm trầm, vừa rồi hắn ôm Lam Điệp Nhi và đã biết: “Hừ, thì ra là nữ tử.”

“Đại hoàng tử?” Tử Thừa tướng dường như thoáng nghe thầy lời Bạch Nhật Uyên.

Bạch Nhật Uyên khẽ mỉm cười: “Không có gì.” Nói xong, hắn trở lại vị trí của mình, vẫn nhìn chăm chú vào Lam Điệp Nhi.

Bạch Nhật Uyên vốn đã sớm cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu đối với Lam Điệp Nhi có điểm khác thường, nhưng không nghĩ ra lí do gì, giờ phát hiện ra sự thật này đã phần nào hóa giải bí ẩn đó.

Nghĩ tới đây Bạch Nhật Uyên lại nâng cánh tay lúc nãy đỡ Lam Điệp Nhi lên, nhẹ nhàng hít một cái: “Càng ngày càng thú vị.” Bạch Nhật Uyên lại nhìn Lam Điệp Nhi, con người này, vừa thâm trầm vừa sắc sảo...

Bình thường ta đứng ở trên Kim Loan điện, đã cảm thấy vô số ánh mắt như muốn giết chết ta, hôm nay ta thậm chí còn cảm thấy có ánh mắt cực kì lạnh lẽo chiếu vào ta, khiến ta không khỏi rung mình.

Buổi thiết triều đã bắt đầu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Diệu đâu, sao lại như vậy chứ? Hắn trước kia bất kể thế nào, buổi sáng lâm triều chưa hề vắng mặt, nhưng bây giờ...

Không phải là hắn mải đắm chìm trong cuộc vui đến độ kiệt sức không đến nổi chứ?

...

Suốt cả buổi ta không biết hoàng thượng nói cái gì, trong đầu chỉ chất chứa hình ảnh Bạch Nguyệt Diệu, không thể thoát ra được.

“Lam Hàn Lâm. Lam Hàn Lâm?”

Đúng lúc ta nghe được âm thanh thì Bạch Tinh Ngân đã ở ngay trước mắt. “Hả?”

“Đã xong rồi, chúng ta đi xem tình hình Nhị hoàng huynh một chút đi.”

“À, được thôi, đi!” Nghe được lời này, ta không hề do dự lập tức đồng ý, sau đó nhanh chân đi về hướng tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu.

Ta muốn biết Bạch Nguyệt Diệu rốt cuộc vì chuyện gì mà lâm triều cũng không đến!!!

Vừa bước vào tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, ta mới phát hiện tẩm cung của hắn quả thật biến hoa khôn lường, bố cục vừa tao nhã, vừa trang trọng, quả thật hiện giờ hắn đã thành thân rồi, nếu vẫn để theo bố cục trước kia thì không thể.

Ta và Bạch Tinh Ngân ngồi ở sảnh chờ đợi Bạch Nguyệt Diệu, nhưng người xuất hiện lại là Hồng Uyền Nghi. Trang phục so với lần gặp trước đã khác, tóc cũng đã để kiểu búi, ha ha, đây chính là đặc trưng của phụ nữ đã có chồng thời xưa.

“Nghi phi nương nương.”

“Nhị hoàng tẩu.”

“Tam Hoàng đệ, Lam Hàn Lâm, điện hạ vẫn còn đang ngủ, không thể tiếp các vị.”

A, ha ha, thì ra là còn đang ngủ, thật cực khổ, cực khổ mà!!!! Cực khổ cả đêm!!!! Ta còn đang lo lắng cho hắn, lo hắn vì chuyện hôn lễ mà rầu rĩ, hóa ra hắn không tồi nha!!! Được lắm, trong miệng nói không yêu, thực tế hóa ra Bạch Nguyệt Diệu ngươi cực kì thích thú!!

Thôi, dù sao người ta bây giờ đã là vợ chồng, cho nên Bạch Nguyệt Diệu tin tưởng Hồng Uyển Nghi cũng phải, nhưng cũng đâu thể bỏ việc triều chính được chứ!!!

Bỏ bê việc nước!

Hóa ra Bạch Nguyệt Diệu cũng chỉ có thế mà thôi!

“Nghi phi nương nương tại hạ cáo từ trước.” Ta nói xong thì nhanh chóng rời khỏi tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, không thèm đợi Bạch Tinh Ngân.

Trong lòng ta sao phải tức giận phát hỏa vậy chứ?!!! Là tức Bạch Nguyệt Diệu không vào triều sớm, hay giận hắn yêu chiều Hồng Uyển Nghi đây?

“Lam đệ.” Bạch Tinh Ngân nhanh chóng đuổi kịp ta: “Sắc mặt của đệ không tốt lắm, là vì chuyện tình cảm của Nhị hoàng huynh sao?”

“Ừ!” Ta không thèm suy nghĩ đã tức giận bật thốt lên, khiến Bạch Tinh Ngân sững sờ, ta mới phát hiện cử chỉ của ta quả thật có chút quá khích: “Không phải.... nhưng thật ra là như vậy, ta cảm thấy Nhị hoàng tử sau hôn lễ mà ngày đầu tiên đã không lên triều khó tránh sẽ bị người ta nói xấu dèm pha.”

“Ta cũng thấy rất kỳ quái, đáng lẽ Nhị hoàng huynh không phải là loại người trầm mê nữ sắc mới đúng.” Nhưng hắn chính là một kẻ đam mê nữ sắc! Đúng là có mỹ nhân rồi thì buông chuyện giang sơn xã tắc, Hồng Uyển Nghi đoan trang, xinh đẹp, có nam tử nào mà không động lòng. Bạch Nguyệt Diệu càng không thể nào là ngoại lệ!

“Nhị hoàng tử có lẽ rất ưa thích Nghi phi nương nương.”

Ta nói vậy khiến Bạch Tinh Ngân giật mình nhìn ta, ta nói sai gì à? Ta không hiểu nhìn hắn.

“Lam đệ, lời nói vừa rồi giống như tràn đầy ghen tức, chẳng lẽ đệ yêu Nhị hoàng huynh?”

“... Không, không phải, ha ha, Tam hoàng tử nghĩ nhiều quá rồi.” Ta yêu hắn sao? Làm sao có thể, người ta yêu chính là Huyễn Ngâm Phong, là Ngâm Phong!

Nghe xong câu trả lời của ta, Bạch Tinh Ngân thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: “Vậy thì tốt.” Hắn nói xong lại nhìn ta, mà gương mặt cũng có chút đỏ lên, vội nhanh chóng cáo từ.

Ta ngơ ngẩn cả người, nửa ngày mới định hình lại được, mới vừa rồi Bạch Tinh Ngân có vẻ kỳ quái quá đi? Không biết nữa.

Đừng nói ta không rõ hành động của Bạch Tinh Ngân, hiện giờ ngay cả bản thân ta cũng không hiểu nổi mình.

A, kết thúc một ngày làm việc ta trở về phủ của mình, vừa bước vào, đã thấy Hắc Mạc Dực và Huyễn Ngâm Phong đang luyện võ. Thật không ngờ, mới nửa ngày mà quan hệ của hai người bọn họ đã tốt như vậy.

Nghĩ lại mới thấy hành động to gan của ta và Huyễn Ngâm Phong ở cổ đại là đáng cho vào lồng heo rồi, thật may Hắc Mạc Dực làm như không thấy gì.

“Điệp nhi.” Thấy ta trở về, Huyễn Ngâm Phong buông kiếm trong tay, ha ha, nghĩ lại trước kia đều là ta đợi Huyễn Ngâm Phong, đây là lần đầu tiên hắn chờ ta.

“Huyễn đại hiệp, Hắc huynh.”

“Lam Hàn Lâm, hôm nay Nhị hoàng tử có lâm triều không?” Hắc Mạc Dực hỏi xong, ta nhất thời bốc phát tức giận.

“Hắn không có lên triều, cuồng hoan cả đêm!!!”

“Vậy trong triều quan lại có nói gì không?”

“Không có, hắn càng hoang dâm thì đám người kia lại càng cao hứng!!!” Ta vừa tức giận vừa đi vào phòng cầm ly trà lên uống một ngụm lớn, hạ hoả!

“Nam tử mê muội một nữ tử, chắc hẳn nhị hoàng tử rất thích nàng kia nên mới có thể cuồng hoan cả đêm như vậy?” Đây là Huyễn Ngâm Phong đang nói giúp Bạch Nguyệt Diệu sao?

Mà nếu đúng như lời Huyễn Ngâm Phong nói, vậy thì Bạch Nguyệt Diệu vì yêu mới cùng Hồng Uyên Nghi vui vẻ cả đêm sao? Thì ra Bạch Nguyệt Diệu còn yêu Hồng Uyển Nghi nữa à.

Thôi, thôi, như vậy, ít nhất thì hắn vẫn hạnh phúc. Vậy ta còn đang lo lắng cái gì đây? Lòng ta cớ sao lại đau?

Từ lúc ăn cơm đến lúc đi ngủ, ta vẫn luôn buồn lòng, nản chí, không biết vì sao, rõ ràng đang ở cạnh Huyễn Ngâm Phong cũng không thể nào vui vẻ.

Ta nằm trong lồng ngực Huyễn Ngâm Phong, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, ngửi mùi hương thơm ngát, vậy mà bóng dáng con người kia vẫn không thể nào xóa đi được trong tâm trí.

“Điệp nhi từ lúc trở về đến giờ có vẻ không vui?”

“Không có...”

“Chẳng lẽ là vì chuyện tình cảm của Nhị hoàng tử ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.