Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 134: Chuyện mờ ám trong sơn động



Hắc Mạc Dực đi chừng mấy canh giờ rồi trở lại, hơn nữa còn mang về rất nhiều loại quả, nhìn vậy ta cũng ngầm hiểu được, xem ra Hắc Mạc Dực vẫn chưa tìm được đường ra rồi, hơn nữa chúng ta chắc còn phải ở lâu trong này.

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, bọn ta đều sống tạm bằng mấy thứ quả này, mà vết thương của ta cũng dần dần tốt hơn một chút, sức lực cũng khôi phục phần nào, sắc trời dần dần tối, Hắc Mạc Dực phải giúp ta bôi thuốc, ta không biết là thuốc gì, nhưng thoa lên trên vết thương lành lạnh, rất thoải mái.

Ta nằm trên rơm rạ, Hắc Mạc Dực đem thảo dược nhai trong miệng, sau đó hắn sẽ dùng miệng rịt thuốc vào vết thương cho ta, mỗi lần đều rất cẩn thận không để môi của hắn đụng phải da thịt của ta.

“Ai?!” Hắc Mạc Dực đột nhiên rống lên một tiếng, ta vội nhìn về phía ngoài sơn động, nhất thời phát hiện một bóng dáng, bóng dáng kia lập tức tới gần: “Nhị hoàng tử?” Nghe Hắc Mạc Dực nói vậy ta đây mới nhìn kĩ, đúng là Bạch Nguyệt Diệu.

Ha ha, ha ha, ta đang nằm mơ sao? Không phải là hắn chứ? Thật không ngờ hắn sẽ tìm ra chúng ta, nhìn áo giáp tả tơi trên người hắn cùng vô số vết máu loang lổ, chẳng lẽ hắn chưa hề nghỉ ngơi chút nào sao? Nhưng mà có công đi tìm bọn ta như vậy chứng tỏ hắn đã đánh thắng trận kia rồi!

“Các ngươi...” Ta nhìn thấy ánh mắt kì lạ của hắn, hắn nói xong là ngồi xuống, nhìn lưng ta sau đó ta nghe thấy giọng hân hoan của hắn: “Các ngươi không sao là tốt rồi!” Hắn nói xong vui vẻ phá lên cười, có gì mà buồn cười vậy? Mà ta chưa rõ một chuyện, nếu hắn đã tới, vậy chúng ta có thể thoát rồi chứ?

“Nhị hoàng tử, chúng ta đã thắng rồi sao?” Hắc Mạc Dực hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

“Ừm, hơn nữa còn được Lôi Nguyệt quốc tặng kèm một thành trì!”

Ha ha ha ha, thật thoải mái! Lúc này Bạch Nguyệt Diệu coi như là lập được chiến công lớn, trở về mà hoàng đế không cho Bạch Nguyệt Diệu làm thái tử thì thật có lỗi với chúng ta!

Ha ha, ta thật nóng lòng muốn xem biểu hiện của Bạch Nhật Uyên sẽ như thế nào? Trộm gà không được còn mất nắm gạo, vốn định lợi dụng chiến tranh để tiêu diệt Bạch Nguyệt Diệu, nhưng không ngờ Bạch Nguyệt Diệu lại thắng lợi, hơn nữa còn chiếm được cả một thành trì!

Không tệ, không tệ chút nào!

“Nàng đang nghĩ gì mà cười như vậy?” Bạch Nguyệt Diệu cất tiếng hỏi rồi tới ngồi bên cạnh ta.

Ta mỉm cười nhìn về phía hắn: “Ta đang nghĩ, trở về rồi có nên gọi ngươi là thái tử điện hạ không đây?”

Nghe ta nói xong hắn có vẻ suy tư, sau đó nhìn ta cười xấu xa: “Gọi ta là Thái tử quả thật không tệ, vậy có nên tính luôn gọi nàng là Thái Tử Phi không đây?”

Hắn vừa nói như vậy, ta cùng với hắn đều hơi xấu hổ, có lẽ hắn nói thế chẳng qua là lời nói đùa trong sơn động xa xôi này thôi, bởi vì hắn đã có phi tử rồi, là thê tử chính thức của hắn. Mà ta, cũng có trách nhiệm của ta!

Ta và Bạch Nguyệt Diệu vốn là hai đường thẳng song song, tuyệt đối không có giao điểm, nhưng khi hắn nói vậy, lòng ta chợt cảm thấy đôi chút đau đớn.

Hắc Mạc Dực không biết từ lúc nào đã lặng lẽ rời khỏi sơn động rồi, Bạch Nguyệt Diệu hỏi han tình hình vết thương của ta rồi cũng rời đi...

-

Bạch Nguyệt Diệu gọi Lam Điệp Nhi là Thái tử phi, tuy thật lòng, nhưng cũng có phần do thuận miệng. Hắn thấy nói ra những lời đó khiến sắc mặt Lam Điệp Nhi rất khó coi, lấy thân phận này cả đời hắn cũng không thể ở cùng một chỗ với Lam Điệp Nhi, nhưng mà chẳng lẽ cứ dùng thân phận ảo Ngâm Phong để lén lút qua lại với Lam Điệp Nhi cả đời sao? Thế thì quả là không công bằng cho Điệp Nhi rồi!

Còn một chuyện hắn không biết, đó chính là hắn trêu đùa như vậy, sắc mặt Lam Điệp Nhi không tốt cũng không phải vì Lam Điệp Nhi ghét những gì hắn nói, mà là vì nàng biết nàng và hắn không có khả năng, chính vì vậy mà thương tâm...

Sau khi Bạch Nguyệt Diệu ra khỏi sơn động thì thấy Hắc Mạc Dực đang quỳ gối trên mặt đất, Bạch Nguyệt Diệu liếc mắt đã nhìn ra nguyên nhân Hắc Mạc Dực làm vậy, vì Mạc Dực vẫn luôn là người chính trực như thế!

“Nhị hoàng tử, mấy ngày nay ta đã có một vài hành động không quân tử với Lam giám quân, xin nhị hoàng tử trách phạt!” Trong đôi mắt hắn hiện lên sự nghiêm túc, hơn nữa còn có cả áy náy.

Thật ra Bạch Nguyệt Diệu không muốn biết hai người họ mấy ngày qua đã làm những gì, hắn biết rõ con người Hắc Mạc Dực, nhưng nghĩ đến cô nam quả nữ sống chung trong một sơn động, Bạch Nguyệt Diệu vẫn không tránh khỏi chút ganh tức, hắn đỡ Hắc Mạc Dực lên: “Mạc Dực, chuyện xảy ra mấy ngày nay không cần nhắc lại, còn nữa... ngươi không cần nhận lỗi với ta, ngươi nên xin lỗi Huyễn Ngâm Phong mới đúng!” Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy bất mãn với thân phận kia của chính mình, quả thật, hắn đang nghĩ, nếu thân phận thật của hắn có đụng vào Lam Điệp Nhi nhất định sẽ bị mắng gần chết, giờ hắn lấy thân phận gì trách cứ Mạc Dực đây? Thân phận kia thì lại hoàn toàn ngược lại, không ngừng đụng chạm Lam Điệp Nhi, hơn nữa còn có thể nghe được lời tình tứ của nàng, vừa nghĩ tới, Bạch Nguyệt Diệu đã vô cùng ghen tỵ!

Thấy Bạch Nguyệt Diệu có chút đùa với mình, Hắc Mạc Dực cũng biết Bạch Nguyệt Diệu không trách cứ mình, trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.

“Mạc Dực, vì sao ngươi và Điệp nhi vẫn chưa rời khỏi rừng rậm này?” Bạch Nguyệt Diệu có chút ngạc nhiên hỏi.

“Rừng rậm này giống như một dạng mê cung vậy, căn bản không thể ra, Nhị hoàng tử, ngài đã tới đây, trước đó có thông báo cho quân đội không?”

“...” Bạch Nguyệt Diệu nghĩ thầm có chuyện không ổn rồi, thứ nhất, mình tới nơi này không có thông báo cho quân đội, chính là đã vi phạm quân luật. Thứ hai, mình cũng phát hiện rừng rậm này rất kỳ hoặc.

Nhưng nghĩ lại, vĩnh viễn ở lại khu rừng rậm này cũng không tồi, dù sao vừa có bạn bè tốt nhất, vừa có nữ tử mình yêu nhất bầu bạn, nếu có cả Bạch Tinh Ngân nữa thì đây đúng là chốn bồng lai tiên cảnh với họ rồi.

Nhưng ý niệm này chỉ là thoáng qua thôi, Bạch Nguyệt Diệu biết chuyện gì đang đợi hắn, là muôn dân trăm họ, là quốc gia xã tắc! Không nghĩ đến việc lớn mà chỉ chú ý đến việc cá nhân thì đúng là quá ích kỉ.

Xem ra chỉ còn cách đợi trời sáng rồi tìm cách ra khỏi đây thôi.

Không còn gì để nói Bạch Nguyệt Diệu cùng Hắc Mạc Dực lại trở về trong sơn động, lúc này Lam Điệp Nhi hình như đã ngủ rồi, tính tình Bạch Nguyệt Diệu quả nhiên phóng đãng, không cần Lam Điệp Nhi cho phép đã chui vào tấm da gấu, hơn nữa một cánh tay còn ôm ngang hông nàng, nếu Hắc Mạc Dực không vào, thì lúc này chẳng khác nào đôi vợ chồng đang ôm nhau ngủ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng vẫn dành chỗ cho Hắc Mạc Dực, cả ba cùng nằm bên trong tấm da gấu nghỉ ngơi...

-

Nghe được tiếng bước chân đi vào, ta nhanh chóng nhắm hai mắt lại, rồi cảm thấy tấm da gấu bị nhấc lên, hơn nữa còn có người chui vào, không cần hỏi, nhất định là Bạch Nguyệt Diệu rồi, nhưng hắn cũng không thèm hỏi qua ta có đồng ý cho hắn vào hay không sao?

Bất đắc dĩ! Ta đành nằm yên, nhưng một tay của hắn lại ôm lấy ta?

Mà lúc này trái tim ta đột nhiên đập nhanh hơn hẳn, hơn nữa gương mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, chỗ bị Bạch Nguyệt Diệu chạm vào cũng cực kỳ nóng rực.

Đây chính là cảm giác yêu một người ư? Hắc Mạc Dực ở bên cạnh ta mấy ngày nay, ta không hề có cảm giác gì, ngược lại Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên làm vậy lại khiến lòng ta nóng nảy bất an!

Ta sợ Bạch Nguyệt Diệu sẽ cảm thấy sự thay đổi của ta, nên vội tiếp tục xoay người lại giả vờ ngủ, đưa lưng về phía Bạch Nguyệt Diệu. Nhưng lúc này tay của hắn còn không an phận ôm người của ta nữa, mà là từ từ di chuyển, đầu của hắn cũng nhích tới gần cổ của ta, ta cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của hắn nơi cổ, mà tay của hắn cũng đang dừng lại ở ngực ta, hắn muốn làm gì vậy?

Đúng là ta có yêu hắn, nhưng hắn làm vậy thì có chút khinh người quá đáng rồi!

Dù sao ta và hắn không hề có quan hệ nam nữ thông thường! Chẳng lẽ hắn muốn ta làm tình nhân của hắn sao?

Ta nhanh chóng nghiêng đầu, tức giận nhìn về phía hắn, ta đột nhiên quay đầu vậy mà hắn không hề giật mình, lại còn nhìn ta với nụ cười tà mị, hắn giống như là đang cố ý đánh thức ta vậy!

“Ngươi thật là quá đáng! Hắc tướng quân vẫn còn bên cạnh đó!” Ta cố gắng hạ thấp giọng nói với hắn.

“A? Ý của nàng là, nếu Mạc Dực không có ở đây thì ta có thể ư?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại cười xấu xa.

“...” Nghe hắn nói vậy, ta gần như hóa đá, sao hắn có thể nói như vậy được chứ? Thật là không biết xấu hổ mà.

Ta dùng sức cố ngồi dậy, nhưng hắn gắt gao ôm chặt lấy ta, cộng thêm thương tích trên người khiến ta không có sức chống cự.

Hắn kéo tay ta lại, sau đó đặt một cánh tay dưới đầu ta, khiến cho đầu của ta tựa vào cánh tay hắn, hắn thu hồi điệu cười tà mị, đôi chút nài nỉ nói với ta: “Cứ như vậy là được rồi, ta sẽ không làm chuyện gì khác với nàng đâu.” Hắn nói xong rồi ôm ta thật chặt.

Chẳng lẽ hắn cố ý làm ta tỉnh chính là hi vọng ta cho phép hắn ôm ta ngủ như vậy sao? Tư thế như vầy ta và Huyễn Ngâm Phong đã từng có, nhưng mà lúc ấy đầu ta vùi trong ngực Ngâm Phong.

Giờ phút này ta cảm thấy thực sự có lỗi với Huyễn Ngâm Phong, nhưng vẫn không tự chủ được tựa đầu vào lồng ngực Bạch Nguyệt Diệu..

Thật là ấm áp...

Như vậy có phải là ta không xứng với Huyễn Ngâm Phong không?

Liệu ta có nên nói lời chia tay? Trước kia ta yêu Huyễn Ngâm Phong, giờ lại yêu Bạch Nguyệt Diệu, ta cứ tưởng Huyễn Ngâm Phong sẽ khiến ta quên đi tình cảm với Bạch Nguyệt Diệu, nhưng ai ngờ ta vẫn hết lần này đến lần khác làm chuyện không phải, đi thân mật với Bạch Nguyệt Diệu! Mà Bạch Nguyệt Diệu hắn cũng làm cho ta càng lúc càng thêm yêu hắn.

Hắn có thê tử của hắn, mà vẫn không ngừng dẫn dụ ta, hai người chúng ta thật sự rất quá đáng! Thật sự rất quá đáng! Nên xuống Địa ngục!

Bất quá nếu có báo ứng thì tốt nhất nên báo ứng lên người ta đây!!

Mà thực ra khi trở về triều đình, ta và hắn rồi cũng sẽ mỗi người một đường mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.