Đối với những gì đêm qua Bạch Tinh Ngân nói với ta, thật sự khiến ta trăn trở cả buổi tối, có lẽ hầu như người con gái nào khi được nghe một người con trai thổ lộ đều vô cùng kích động, vô cùng cao hứng.
Nhưng mà ta lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với sự thổ lộ bất ngờ này, thực ra nguyện vọng của ta rất đơn giản, ta chỉ hy vọng có thể cùng người trong lòng sống cả đời, trước kia là Huyễn Ngâm Phong, bây giờ là Bạch Nguyệt Diệu.
Bất quá ông trời hình như đang trừng phạt ta. Khi không có được Huyễn Ngâm Phong thì ngày nhớ đêm mong, lấy được Huyễn Ngâm Phong rồi thì lòng lại hướng về người khác!
A, trước mắt cứ lên triều đã, chuyện này chuyện nọ ùn ùn kéo tới, ta giả làm thân nam nhi chỉ sợ cũng nhanh chóng đến ngày bị vạch trần rồi, ta chỉ muốn trong mấy ngày ngắn ngủi này làm được điều gì đó có ích cho bá tánh Vân Long quốc thôi!
Ở Kim Loan điện, ta chậm chạp không dám bước vào, nghĩ lại thì Bạch Nhật Uyên dường như không có ý định vạch trần thân phận con gái của ta, nhưng còn Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó thì sao đây?
Đang lúc quẩn quanh, trùng hợp đụng vào Tử Thừa tướng đến từ phía sau, vẻ mặt ta nghiêm túc nhìn thẳng hắn, mà Tử Thừa tướng cũng nhìn ta chằm chằm, sau đó phủi nhẹ lên quần áo của mình: “Thật không hiểu lễ phép!”
...
Tử Thừa tướng dường như không khác gì ngày thường, vì hắn nói chuyện vẫn khiến ta có cùng một loại cảm giác: “Xin lỗi, Thừa tướng đại nhân! Là sao ạ?” Ta cũng hướng tới hắn vẻ dò xét.
“Thái độ gì vậy!” Tử Thừa tướng nói xong cũng bước nhanh vào trong Kim Loan điện, ta cũng đi vào theo.
Tử Thừa tướng không hề nhắc đến chuyện thân phận con gái của ta, chẳng lẽ hắn cũng không có ý định vạch trần ta? Bây giờ không phải là thời cơ tốt cho hắn sao? Tử Thừa tướng không có lý do nào lại buông tha ta cả. Chẳng lẽ tử Thừa tướng còn có âm mưu lớn hơn?
“Hoàng thượng giá lâm!” Lúc Hoàng thượng bước vào, ta phát hiện hôm nay Bạch Tinh Ngân chưa tới lâm triều, chẳng lẽ hắn vì chuyện đêm qua bị ta cự tuyệt sao?
“Các ái khanh, có chuyện gì muốn bẩm tấu?”
“Hoàng thượng.” Ta nói xong lập tức bước hai bước tiến đến trước điện.
“Lam ái khanh, có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, hiện giờ đã là mùa xuân, vừa đúng dịp cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu, thần có ý kiến, hoàng thượng hãy phân phát lương thực, cho dân chúng mùa xuân này nhiều lương thực một chút, chờ mùa thu thu hàng.”
Không đợi hoàng thượng đáp lời, Tử Thừa tướng đã kích động phủ quyết đề nghị của ta: “Lam hàn lâm không biết bộ phận cấu tạo và tính chất đất đai của Vân Long quốc ta không dễ trồng cây nông nghiệp sao?”
“Tử Thừa tướng, ngài đã nói như vậy, Vân Long quốc ta hàng năm dựa vào việc thông lương cùng các nước là đã tặng không cho nước khác bao nhiêu bạc? Nếu để bá tánh tự cung tự cấp, Vân Long quốc ta sẽ không cần mua lương thực nước khác nữa rồi.” Đơn giản mà nói, phần lớn lương thực Vân Long quốc đều là được mua về từ Phong Minh Quốc, như vậy Phong Minh quốc thì càng ngày càng lớn mạnh, mà Vân Long quốc thì càng ngày càng nghèo đi.
Về phần thổ nhưỡng có thể trồng trọt cây nông nghiệp hay không, chỉ cần dựa vào độ PH. Ta cũng đã được học môn Hóa, chế tạo ra hóa chất điều chỉnh, như vậy sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần dựa vào chuyện đơn giản này ở hiện đại, thì thế giới cổ đại sẽ nổi danh thôi, hơn nữa loại hóa chất này cũng không khó làm.
“Nhưng nếu dân chúng khổ cực trồng trọt mà mùa thu cũng không thu được thêm, vậy sẽ vừa tốn thời gian lại phí công sức, không phải sao Lam hàn lâm?!” Trời ạ, ta thật hy vọng mọi người không có ở đây, ta sẽ nhảy tới bóp chết tên Tử thừa tướng này, hắn ta là đầu gạch sao?
“Hoàng thượng.” Ta nói xong lại quỳ gối trên đất: “Hoàng thượng, xin cho hạ quan một cơ hội, hạ quan có cách thay đổi thổ nhưỡng cấu tạo và tính chất của đất đai!”
“Hoang đường, cấu tạo và tính chất của đất đai cũng có thể cải tạo ư?” Tử Thừa tướng ở bên khinh thường nói.
“Có thể, ta làm được! Xin hoàng thượng cho hạ quan một cơ hội!” Cho ta cơ hội đi, nếu bây giờ không cố gắng thì ngày nào đó khi thân phận của ta bị vạch trần, ta sẽ không còn cách nào vì dân chúng ra sức nữa.
“Được rồi, Lam hàn lâm, ta cho phép khanh, nhưng nếu thất bại, Lam hàn lâm khanh phải gánh vác tất cả tổn thất!”
“Hoàng thượng.” Tử Thừa tướng còn muốn thế nào nữa?
Hắn nói xong đã quỳ gối bên cạnh ta: “Hoàng thượng, nếu Lam hàn lâm thất bại, thần đề nghị đem hắn hạ xuống bậc tam là được, không cần phải từ Quan.”
Oạch? Thế này là sao? Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây ư? Tử thừa tướng đang cầu xin giúp ta sao?
“Ta từ quan không phải là hợp ý ngài sao?” Ta nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngươi mà đi ta tìm ai giải buồn đây?” Được rồi, nghe Tử Thừa tướng nói vậy ta cũng có thể hiểu, hắn vốn chỉ coi ta là công cụ chơi đùa giải trí mà thôi.
“Tốt! Trẫm chuẩn tấu.”
“Đa tạ hoàng thượng.” Nói xong ta lại cùng Tử Thừa tướng trở về chỗ.
“Hôm nay, trẫm muốn tuyên bố một chuyện, gần đây sức khỏe của Lam Thái sư không được tốt, nên sẽ chính thức giao chức vị Thái sư cho con trai là Lam Vân Triệt tiếp nhận!”
Hoàng thượng nói xong, Lam Vân Triệt lập tức đi vào Kim Loan điện, hắn khẽ mỉm cười với ta, ta cũng lễ phép cười lại với hắn.
Khi buổi chầu kết thúc, ta nhanh chóng chạy tới Hàn Lâm viện, sau đó lại tới ngành khác điều động một ít quan viên, ta ra lệnh bọn họ trong vòng ba ngày tìm hiểu thổ nhưỡng toàn huyện, sau đó ta lợi dụng bùn đất và nước, còn có vôi để thử thuộc tính đất, nếu như cùng một dạng với nước uống bình thường thì đó là tính kiềm, nếu không cùng là tính axit rồi.
Trong ba ngày qua, ta phát hiện cấu tạo và tính chất đất đai của Vân Long quốc quả thật không thích hợp trồng trọt lương thực, nơi thì có tính axit, nơi lại có tính kiềm.
Sau ba ngày làm việc vất vả ở Hàn Lâm viện, lặp đi lặp lại bao lần thí nghiệm, cuối cùng, thí nghiệm về tính kiềm cũng ổn, sử dụng thạch cao, còn có thể dùng thạch cao lân, a- xít sun-phu-rit, bột lưu huỳnh, a-xít tính phong hóa than đá. Nghiên cứu ra được hỗn hợp.
Còn cần phải thay đổi tính axit nữa, ta muốn sử dụng vô cơ lân nhưng vô cơ lân ở Vân Long quốc vốn là không có, nói không có thật ra thì cũng có, nó chính là nước tiểu của con người.
Trong đó đất đai của Huyện Bạch Văn là loại có tính axit.
“Người đâu!”
“Lam hàn lâm?”
“Thông báo cho tất cả dân chúng Huyện Bạch Văn, tưới... nước tiểu vào trong ruộng.”
“Vâng”
Bây giờ ta chỉ có thể chờ đợi mà cũng bất tri bất giác thấy mười ngày đã trôi qua, ta đang đợi xem thổ nhưỡng liệu có biến chất hay không, có vẻ như mọi chuyện đang tiến hành đúng hướng. Ta lại phân phó những người khác chọn lựa đất đai vùng khác để làm thí nghiệm.
Cuối cùng...
“Truyền lệnh xuống, bắt đầu có thể trồng trọt rồi, đợi đến mùa thu là có thể thu hoạch tốt!” Tất cả thổ nhưỡng tới giờ đã thích hợp để trồng trọt lương thực rồi, ta tin rằng nhất định khi mùa thu tới sẽ thu hoạch tốt, mà khi đó Bạch Nguyệt Diệu cũng đã trở về.
Ta ở Hàn Lâm viện đợi gần hai mươi ngày, nghiên cứu hai mươi ngày này, ta đã hiểu tại sao trước kia mẹ có ít thời gian dành cho ta rồi, vì mẹ mỗi ngày vừa mệt lại rất vội, hiện giờ rất nhiều con cái cũng như ta trước kia không hiểu được nỗi khổ của cha mẹ. Giờ thì ta đã hiểu, nhưng xem ra đã muộn rồi...
Ra khỏi Hàn Lâm viện, ta lập tức hướng về phủ, nhưng vừa ra cửa cung thì ta thấy xe ngựa của Lam Vân Triệt.
“Lam hàn lâm.”
“Lam Thái sư.”
“Ha ha, Lam hàn lâm không nhớ đã từng đáp ứng ta chuyện gì sao?” Lam Vân Triệt mỉm cười hỏi xong, ta mới chợt nhớ ra, ta đã từng hứa sẽ tự mình mang quần áo đưa đến phủ hắn, nhưng vì quá bận rộn với chuyện đất đai gần đây, nên vẫn chưa có cơ hội thực hiện lời hứa.
“Nhớ chứ, ha ha, nếu hiện giờ Lam Thái sư không bận, ta sẽ đi ngay bây giờ.”
“Đương nhiên là có thời gian, đến đây đi.” Nói xong Lam Vân Triệt lập tức kéo ta lên xe ngựa, sau đó cùng ta đi về phủ của hắn.
Rất nhanh đã tới phủ của hắn, trước cổng phủ chễm chệ hai con sư tử bằng đá rất to, mà cửa phủ cũng rất trang nghiêm, khi người phu xe gõ cửa, người trông cửa lập tức mở ra.
“Thiếu gia.”
Cửa mở ra, đập vào mắt ta là một bức bình phong bằng đá, vòng qua bình phong chính là trang viện của Lam phủ. Ta cùng với Lam Vân Triệt bước vào đại sảnh, mọi thứ trong mắt ta đều cảm thấy quen thuộc, rõ ràng là lần đầu tiên tới nhưng không hề có cảm giác xa lạ.
Sau đó Lam Vân Triệt trực tiếp dẫn ta đến một gian phòng bày biện đơn giản, bên trong có một cái nôi trẻ con, ta không khỏi bị thu hút, sau đó nhè nhẹ vuốt ve cái nôi đó, dường như nhớ ra cái gì đó nhưng lại quên ngay.
Không biết vì sao mà nước mắt của ta dần dần đã ươn ướt hốc mắt, không hiểu vì nguyên nhân gì ta lại như vậy.
Ta vuốt ve cái trống lắc trên bàn, cảm giác cũng vô cùng quen thuộc, Lam Vân Triệt cầm cái trống lên nhẹ lắc mấy cái, âm thanh thanh thúy kia nhất thời truyền vào trong đại não ta.
Thoáng chốc, ta cảm giác như đầu óc mình trở nên hỗn loạn, nhiều đoạn ký ức ngắn chợt thoáng hiện, có khi rõ ràng, khi lại mơ hồ, đầu ta rất đau, giống như bị ai đánh vào vậy! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ta đau đớn ôm đầu.
“Lam hàn lâm?” Lam Vân Triệt buông cái trống nhỏ trong tay chạy lại gần ta.
Sau đó, ta từ từ ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn chăm chú vào Lam Vân Triệt!
Ta hiểu rồi! Ta nhớ ra rồi! Toàn bộ những mảnh vụn kí ức trong đầu ta rốt cuộc cũng đã được xâu chuỗi!
Ta lập tức té ngã vào lồng ngực Lam Vân Triệt, mà Lam Vân triệt cũng ôm chặt lấy ta.
Rõ ràng ta là người hiện đại, lúc cha đi khảo cổ đã mang về nhà một đứa con nít hai tuổi là ta, ta vốn không nhớ những chuyện xảy ra khoảng nửa năm sau khi hai tuổi, nhưng chuyện trước đó ta vẫn nhớ rất rõ, ta nhớ, ta xuất thân từ một nơi cổ xưa, mà nơi đó có phụ thân, mẫu thân của ta, còn có ca ca hơn ta sáu tuổi, ca ca thường dỗ dành khi ta khóc, mỗi lần khóc, ca ca cũng sẽ nhẹ nhàng lắc cái trống con kia, mà mỗi lần như vậy ta đều cười thật tươi. Ta chỉ nhớ được những thứ này, chuyện sau này, ta nhớ không nổi nữa.
Ta không cách nào giải thích cái gì đã khiến ta xuất hiện ở thời hiện đại, nhưng ta lại có thể xác định một chuyện, ta là người cổ đại, ta là người của Vân Long quốc, ca ca của ta chính là Lam Vân Triệt!
“Ca ca.” Ở trong lồng ngực Lam Vân Triệt, ta cảm thấy vô cùng ấm áp, thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy Lam Vân Triệt thì đã có cảm giác quen thuộc, cũng không trách lần đầu tiên thấy Lam Thái sư đã có cảm giác thân thiết, vì đó chính là cha ruột của ta.
“Muội muội... Quả nhiên huynh không đoán sai, lần đầu tiên nhìn thấy muội, huynh đã cảm thấy muội vô cùng quen thuộc.” Đây chính là máu mủ tình thâm sao? Bất kể thời gian ngăn cách có là bao lâu cũng không ngăn cản được thân tình dẫn dắt! “Muội có biết ca ca tìm muội cực khổ biết bao nhiêu không!” Tiếng Lam Vân Triệt lúc này có chút nghẹn ngào, mà ta cũng lệ rơi không ngừng.
“Muội muội, nói cho huynh biết bao năm nay muội đã sống như thế nào?” Lam Vân Triệt hỏi ta, lại buông lỏng hai tay đang ôm chặt ta ra, ngồi xuống ghế.
Ta lập tức đem toàn bộ chuyện từng sống ở thời hiện đại nói cho Lam Vân Triệt biết, ban đầu ca ca không hiểu, nhưng Vân Triệt nói thời điểm ta mất tích cũng rất kỳ hoặc...
Năm đó phụ thân mời được cao nhân tới xem bói cho ta, thế nhưng đạo nhân kia nói đứa bé vừa sinh ra lúc đó là ta vào năm hai tuổi sẽ gặp đại kiếp, nếu có thể tránh được sẽ bình an vô sự, nếu không sẽ phải chết non, người trong nhà ai cũng bàng hoàng, rất sợ ta sẽ gặp phải đại kiếp này.
Sinh nhật hai tuổi của ta cũng nhanh chóng đến, trong nhà mời vị cao nhân đó đến làm lễ cầu cho ta, nhưng không biết vì sao, lễ kia vừa mới làm được một nửa, ta đã biến mất không thấy đâu trước mắt mọi người. Sau đó người trong nhà không ngừng tìm kiếm ta, có điều cao nhân kia nói, có như vậy ta mới có thể tránh được đại kiếp, hơn nữa khi ta mười chín tuổi sẽ có thể trở về, vì vậy bọn họ đã mỗi ngày đều mong mỏi ta trở về!
Ha ha, nghĩ lại thì thấy ta biến mất chính là xuyên không đến thời hiện đại rồi? Có lẽ có chút kỳ hoặc, nhưng tại sao không nghĩ rằng ta có thể từ hiện đại xuyên về cổ đại được thì vốn cũng có thể từ cổ đại xuyên đến hiện đại chứ?
Hiện giờ, ta rốt cuộc cũng hiểu được chút ít điều bí ẩn đó rồi, vì sao đến cổ đại thì vết bớt mới xuất hiện, hơn nữa trong quyển sách ‘Kinh đô Vân Long’ kia có nói đại huynh của Thừa tướng là Lam Thái sư! Ha ha ha ha, theo đúng như vậy thì Lam Thừa tướng xem ra tuyệt đối sẽ là ta!
Ta phát hiện có một số việc đã được an bài, nếu ta không bị dẫn đến hiện đại, có lẽ hiện giờ ta đã chết non? Nếu ta không quá ngốc ở hiện đại, cũng sẽ không có ý niệm làm quan chốn cổ đại! Ha ha, con người vốn không thể tránh được sự an bài của số mệnh mà!
Thật ra thì, trước kia ta vẫn cho là ta bị bỏ rơi, do cha mẹ không nuôi nổi ta hoặc là không quan tâm ta nữa, nhưng bây giờ nhìn lại, cha mẹ của ta hóa ra rất thương ta, còn có ca ca nữa, nếu không, tại sao ca ca nói mọi người tìm ta rất cực khổ?
Ta cởi áo trên người ra, lộ ra phần vai phải, sau đó ở sau lưng, Lam Vân Triệt nhẹ nhàng vuốt ve cái bớt kia, rồi kích động ôm lấy ta từ phía sau.
“Huynh rất nhớ muội, muội muội, huynh rất nhớ muội.” Lam Vân Triệt có lẽ thương ta rất nhiều, khi đó ta còn nhỏ, cũng không rõ lắm, ta chỉ nhớ một cách mơ hồ, câu đầu tiên ta nói được, chính là ca ca!
“Ca ca...”
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người bước vào chính là cha ta, trước kia ở trên triều đã gặp cha nhiều lần, ta chưa từng nhận ra, hiện giờ nhìn thấy cha ta lại cảm thấy người đã già đi rất nhiều.
“Cha...” Lúc này tiếng của ta có phần run rẩy cùng kích động, Lam Vân Triệt buông lỏng hai tay đang ôm ta ra, ta từng bước một tiến tới gần cha ruột của mình.
Cha ta có chút khó tin, nhưng khi Lam Vân Triệt bên cạnh gật đầu một cái, cha đã hiểu tất cả: “Con...” Ba đôi mắt đều đã ươn ướt, cha vội kéo ta vào ngực, giờ phút này ta đã hiểu được thế nào là hạnh phúc.
Lúc ở trên triều cha ta vô cùng nghiêm nghị, nhưng trước mặt người giờ là đứa con gái mất tích trở về, sự nghiêm túc thường ngày đã biến mất, thay vào đó là trìu mến yêu thương vô hạn.
Trong gian phòng ta đã ở khi còn nhỏ này, rốt cuộc ta đã hiểu được thế nào là tình thân, ta cũng đã hiểu trước kia vì sao ta có cảm tình với Lam Vân Triệt, đấy chính là tình cảm gia đình.
Ở hiện đại, ta thiếu thốn đủ thứ thì ở đây dường như ta lại có đầy đủ. Bất kể là tình thân, tình bạn, hay là...
Tối nay, ta ngủ lại trong căn nhà này, Lam Vân Triệt vẫn ngồi cạnh giường ta, như khi còn bé, dỗ dành ta ngủ, nhìn ta ngủ.
“Muội muội, muội hãy nói thật với Hoàng thượng đi, đến lúc đó huynh sẽ cố xin Hoàng thượng miễn tội cho muội.” Lam Vân Triệt vừa vuốt ve trán ta vừa nói.
Nhưng, ta không thể đáp ứng theo lời ca ca, không phải vì ta sợ phải nói ra sự thật, mà là, nếu thật sự hoàng thượng không chịu tha cho ta, vẫn khép tội khi quân, sẽ phải xử trảm cả nhà!
Ta chưa bao giờ có một ngày hiếu đạo với cha mẹ, mà mẹ ta cũng đã vì bệnh tật mà qua đời, ta đã không thể ở bên cạnh bà, nếu lúc này còn vì ta mà hại đến cả nhà, thì ta đúng là loại người bất trung bất hiếu rồi.
“Ca ca, muội muội có một chuyện muốn nhờ huynh!”
“Chuyện gì vậy?”
“Muội muội cầu xin ca ca đừng đem chuyện muội giả nam nói cho bất kì ai!” Nói xong, ta vội từ trên giường ngồi dậy, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của Vân Triệt.
“Muội muội, có lẽ muội sợ liên lụy người trong nhà, nhưng muội biết không, bất kể là cha hay là huynh, cũng sẽ không sợ, muội là nữ tử duy nhất của Lam gia, cũng là muội muội duy nhất của huynh, cho nên, muội tuyệt đối không nên xuất hiện nữa, chỉ nên ở nhà hưởng thụ cuộc sống của một thiên kim tiểu thư thôi.”
Tư tưởng của Lam Vân Triệt không khỏi có chút cổ hủ, nhưng ta cũng hiểu đấy là huynh ấy muốn tốt cho ta, dù sao quan trường cũng là chốn phức tạp, ta lại là một nữ tử giả nam tử ngày ngày giao thiệp với chốn đó dù sao cũng không tốt, nhưng ta đã quen với cuộc sống hiện đại rồi, loại chuyện bon chen như vậy, ta vốn không để ở trong mắt.
“Ca ca, van xin huynh, mặc dù trước mặt người khác, muội không thể gọi ca ca, nhưng huynh luôn là ca ca tốt nhất của muội.” Nói xong ta cũng dang tay ôm cổ Vân Triệt, dựa vào ngực Lam Vân Triệt huynh.
Thấy ta làm nũng như thế, Lam Vân Triệt đành phải bất đắc dĩ nói: “Thôi được, ca ca thật hết cách với muội rồi, có điều sau này chuyện gì cũng phải cẩn thận, nếu có người biết chuyện giả nam, muội phải coi như biến mất, trở về thân phận con gái an phận ở trong nhà!”
Thực ra cũng đã có nhiều người biết ta là nữ, nhưng ta sẽ không trốn! Ta không làm bất kỳ việc gì trái với lương tâm, tại sao phải chạy trốn chứ? Chẳng lẽ nữ tử làm quan là làm nhục thể diện triều đình sao? Nhưng ta vẫn đáp ứng yêu cầu của ca ca: “Dạ.”
Bất kể ngày sau như thế nào, hiện giờ ta cũng thật tốt, ta có nhà, tối nay ta đã trở về nơi mà ta đã phải rời đi mấy chục năm, ta ngủ rất thoải mái. Tối nay, có Vân Triệt huynh ở bên cạnh làm bạn với ta, sợ ta sẽ lại biến mất không thấy đâu.
Nhưng ngày tiếp theo ta vẫn phải về phủ của mình, ta không thể ở lâu dài trong Lam gia, tuy nơi đó có ca ca và cha già, nhưng nếu ra vào đó nhiều thì chắc chắn sẽ trở thành chuyện đàm tiếu cho thiên hạ! Để giảm bớt phiền toái không cần thiết, ta đành phải.. ‘nhẫn’ nhịn có nhà mà không thể về.
Thật may là mỗi ngày lâm triều ta vẫn gặp được Lam Vân Triệt ca ca của ta! Ha ha.