Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 156: Mang thai



“Đau...” Lam Điệp Nhi nằm trên giường kêu lên rên rỉ.

Giờ phút này, Bạch Nguyệt Diệu nằm bên cạnh Lam Điệp Nhi, nghe tiếng rên rỉ của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu căn bản không biết phải làm thế nào nữa, hắn vội vàng nắm lấy hai tay của Lam Điệp Nhi khẩn trương hỏi: “Điệp Nhi, đau ở đâu hả Điệp Nhi?”

Nghe âm thanh của Bạch Nguyệt Diệu, ta chậm rãi mở mắt ra, ha ha, thấy được gương mặt tuấn mỹ của Bạch Nguyệt Diệu, ta cảm thấy khắp người như không còn đau đớn nữa.

“Ha ha, cũng không còn đau nữa rồi.” Ta hơi cười cười, Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đôi tay của hắn từ từ nới lỏng tay của ta ra.

“Điệp Nhi, thật xin lỗi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong nghiêng thân người nhìn về phía ta, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, ta thật sự không ngờ, tại sao hắn phải nói lời xin lỗi với ta. Nhưng mà, ta muốn hóa giảm bớt lòng áy náy của hắn.

Ta nhìn hắn cười, sau đó di chuyển thân thể đau đớn từ từ dựa vào Bạch Nguyệt Diệu, mà môi của ta cũng dừng ở trên môi Bạch Nguyệt Diệu, nhưng nụ hôn lần này cũng không phải là chuồn chuồn lướt nước, mà là một nụ hôn sâu, đầu lưỡi của ta luồn vào trong miệng Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cũng rất phối hợp, đầu lưỡi quấn vòng đầu lưỡi của ta, ta có thể nghe rõ được hơi thở không đều của Bạch Nguyệt Diệu, môi của ta và hắn mới từ từ tách ra.

Hai gò má hắn hơi phiếm hồng, vẻ mặt cũng khôi phục lại vẻ tà mị kia: “Biết rõ hiện giờ ta không thể chạm vào nàng, nàng lại còn dụ dỗ ta như vậy, từ lúc nào thì Diệp Nhi của ta lại trở nên hư hỏng thế hả?” Nhìn hắn cười xấu xa, ta hiểu rõ hắn đã không tự trách chính mình nữa rồi.

Hắn đặt bàn tay lên phía dưới cổ của ta, ta tựa đầu vào trong ngực của hắn, chúng ta nằm ngang nhìn phía trên cao trầm mặc hồi lâu, Bạch Nguyệt Diệu lên tiếng.

“Điệp Nhi, vợ chồng ở hiện đại thường xưng hô với nhau như thế nào?”

“Ha ha, tướng công là chồng, còn nương tử là vợ.”

“Chồng? Vợ?”

“Đúng.”

“Chồng.” Bạch Nguyệt Diệu cũng nhìn về phía ta nói, đang đợi câu trả lời của ta.

Ta nở nụ cười nhàn nhạt nhìn hắn một lúc, sau đó nói: “Chồng à.” Giọng xưng hô ‘chồng’ này, khiến Bạch Nguyệt Diệu cười hài lòng, còn ta thì không quá ngượng ngùng, dù sao ta lớn lên ở thời hiện đại, cho nên từ phu quân này rất nhạy cảm, chỉ là, tiếng gọi chồng này chính là ta gọi Bạch Nguyệt Diệu, ha ha.

Ta bị hoàng hậu hành hạ bị thương một thời gian, nhưng dần dần đã giảm đi rất nhiều rồi, trong khoảng thời gian này, Bạch Nguyệt Diệu trừ việc rời khỏi ta để vào triều sớm, thời gian còn lại luôn trông chừng và làm bạn với ta, nhìn ra được hắn muốn giúp ta, sợ ta bị tổn thương, nhưng không thể hoài nghi ta là gánh nặng của Bạch Nguyệt Diệu nữa rồi!

Bất quá, Bạch Nguyệt Diệu nói đại thọ bốn mươi của hoàng thượng đã đến gần, cho nên hắn mới thanh nhàn như vậy. Ha ha, ta hiểu, ngày sinh của hoàng thượng cổ đại sẽ bày ra buổi tiệc lớn, hơn nữa còn để khắp nơi cùng vui mừng, các quan viên mọi nơi sẽ tiến cống lễ vật quý, mà lễ vật không thể nghi ngờ gì nó được vơ vét của cải từ trên người của bá tánh.

Hắn không có ở đây nên cũng không thể trao đổi được, ta quan tâm cũng chỉ dư thừa, vì ta bây giờ ngay cả mình còn không bảo vệ nổi, huống chi là bảo vệ người khác?

“Điệp Nhi, thay quần áo xong chưa?”

“Đây, xong rồi.”

Giờ ta phải cùng Bạch Nguyệt Diệu tham gia đại thọ của hoàng thượng, ta biết sẽ có vô số người đến tham gia, ta cũng sẽ gặp người mà ta không muốn gặp, người kia chính là Tử Thừa Tướng đã lâu chưa gặp. Không biết, sau khi ta gặp được hắn, liệu những đau khổ trong trong lòng đã được phong ấn từ lâu nay có xuất hiện lại lần nữa hay không?

Cả hoàng cung đều thắp nến sáng rỡ, ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng pháo trúc vang lên không ngừng, lần này tham gia đại thọ của hoàng thượng, dường như mỗi quan viên ở đây ta đều biết.

“Sao chàng không gọi Nghi Phi tỷ tỷ đến?” Nghe được câu hỏi của ta, Bạch Nguyệt Diệu ngẩn ra.

“Ha ha, trong người Uyển Nghi không khỏe, nên mới không đến.”

“Vậy à.” Ta phát giác Bạch Nguyệt Diệu đang nói dối, thật ra thì ta vốn không muốn tham gia ngày đại thọ lần này của hoàng thượng, hắn hoàn toàn có thể mang theo Hồng Uyển Nghi đến, dù thế nào ta cũng đều muốn hôm nay Bạch Nguyệt Diệu dẫn theo Hồng Uyển Nghi đến, trong lòng Hồng Uyển Nghi sẽ cao hứng biết bao nhiêu?

Lần này ta với Bạch Nguyệt Diệu cùng đi đến trước bàn chủ tiệc, mà trên bàn ngồi theo thứ tự là hoàng thượng, hoàng hậu, Bạch Nhật Uyên và chính phi của hắn, còn có Bạch Tinh Ngân.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Điệp Nhi tham kiến phụ hoàng.” Ta nhìn hoàng thượng chào hỏi, hoàng thượng cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy ta một cái, ta biết ông ta vẫn không thích ta.

“Nhị hoàng nhi, vì sao không mời Uyển Nghi đến vậy?”

“Trong người nàng ấy có chút không khỏe ạ.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong thì đỡ ta ngồi xuống.

“Vậy à? Ai chà, cũng nên để Nghi Phi đến chứ, đâu thể mang Điệp Phi đến được, tất nhiên Nghi Phi chỉ muốn khiêm nhường một chút thôi!” Mỗi câu nói của Bạch Nhật Uyên đều đâm thẳng vào tim ta, do ta! Là ta không hiểu chuyện! Ta hiểu rõ mình không giỏi bằng Hồng Uyển Nghi, ta hiểu rõ dù ta có làm thế nào cũng không sánh bằng tỷ ấy được.

“Thôi đi.” Hoàng thượng hung hăng liếc ta một cái, cũng cầm đũa lên dùng.

Nhìn ra được người đang ngồi trên bàn cơm, trừ Bạch Tinh Ngân ra, mọi người đều khi dễ ta, khi dễ ta là một con hồ ly tinh, đoạt đi vị trí chủ tọa của người khác.

“-ụa-”

“Điệp Nhi?” Ta phát ra âm thanh nôn mửa, Bạch Nguyệt Diệu khẩn trương nhìn ta. Mà ta lại nhìn về phía hoàng thượng, ta biết cử chỉ của ta không lễ phép đến cỡ nào, nhưng mà không biết vì sao ta nhìn thấy thức ăn trên bàn, lại cảm giác rất khó chịu.

Nhất thời sắc mặt hoàng thượng rất nặng nề, ông ta tức giận bỏ đôi đũa xuống, vỗ mạnh xuống bàn: “Lam Điệp Nhi lớn mật! Đây là phép tắc mà ngươi học đó sao?” Hoàng thượng tức giận nói xong lập tức đứng lên, lúc này bữa tiệc có chút huyên náo, nhất thời hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Ta biết ta lại làm mất thể diện, nhưng thật sự ta không cố ý: “Thật xin lỗi, phụ hoàng...”

“Lam Điệp Nhi! Trẫm có rất nhiều con dâu nhưng không biết vì sao người trẫm ghét nhất chính là ngươi!” Hoàng thượng nói xong lời này, Bạch Nhật Uyên ở một bên âm thầm nở nụ cười, mà hoàng hậu cũng lộ ra nụ cười xảo trá.

“Phụ hoàng, trong người Điệp Nhi có thể có chút khó chịu mà thôi.” Bạch Nguyệt Diệu thay ta giải vây.

“Sức khỏe không tốt thì đừng đưa đến tham gia thọ yến của ta! Thật là mất hứng!!”

Hiện giờ ta chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, vô số ánh mắt đều hướng về ta, toàn bộ đều tràn đầy khi dễ, ta thật sự quá mất mặt, thật là mất mặt, hơn nữa còn đem mặt mũi của Bạch Nguyệt Diệu ném đi toàn bộ.

U đột nhiên từ bàn bên cạnh ta đứng lên đi đến bên chỗ ta, sau đó hắn khẽ mỉm cười, ý bảo ta đưa tay ra, mà Bạch Nguyệt Diệu cũng tò mò nhìn U, ta khẩn trương đem bàn tay đưa ra ngoài, U lại bắt lên mạch nổi của ta.

Sau đó chỉ thấy lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn hoàng thượng chào một cái rồi nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái tử, Điệp Phi nương nương đã có thai ba tháng rồi.”

...

...

U đang nói thật hay giả vậy? Ta quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình, đúng rồi! Tính toán cũng không sai biệt lắm, đã ba tháng ta chưa có thời kỳ đó rồi, hơn nữa thời gian này luôn cứ nôn mửa. Ha, ha ta có con của Bạch Nguyệt Diệu rồi! Ta có con của hắn rồi!

“Điệp...... Điệp Nhi......” Bạch Nguyệt Diệu cũng không thể tin nổi lập tức gọi ta, sau đó hắn dường như tỉnh táo lại, một âm thanh kích động ôm lấy ta, không ngừng quay lòng vòng: “Ta làm cha, ta sắp làm cha rồi, Điệp Nhi, ta yêu nàng đến chết mất!”

Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của hắn làm ta không chịu nổi được nữa rồi, nhưng ít nhất cũng khỏi phải bận tâm đến nhiều người vây quanh ở đây như vậy, thật là buồn nôn quá đi.

Nhưng mà, ta thật sự rất thích...

Thật không nghĩ đến, ta sẽ có con của Bạch Nguyệt Diệu, thực sự không nghĩ đến, ta lại trở thành mẹ, ha ha ha a, ta không thích khóc ở trước mặt người khác, nhưng nước mắt vì kích động mà chảy xuống.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái tử điện hạ.”

Nghe được tiếng chúc mừng từ các đại thần, hình như Bạch Nguyệt Diệu mới phát hiện ra, mình còn ở trong buổi thọ yến của hoàng thượng, lúc này hắn mới lúng túng đặt ta xuống.

“Nếu Điệp Nhi vì có thai mới thiếu lễ phép, vậy là trẫm đã trách lầm Điệp Nhi rồi.” Đây là lần đầu tiên hoàng thượng gọi ta là Điệp Nhi đó? Mặt trời mọc ở phía tây rồi sao? Ta hiểu, vì hiện giờ trong bụng ta đang mang thai rồng, thật là mẫu bằng tử quý, đúng là đạo lý này rồi.

“Hoàng thượng người đừng nói vậy, là lỗi của Điệp Nhi.” Ta cảm thấy lúc này ta cần phải thật lễ phép mới được?

Lời của ta nói xong, hoàng thượng cất tiếng cười to ra ngoài, có thể thấy hoàng thượng rất cao hứng, mà biểu tình củahoàng hậu và Bạch Nhật Uyên tỏ vẻ rất khó chịu.

Trong lúc vô tình, ta phát hiện biểu tình của Bạch Tinh Ngân cũng rất nặng nề, ta mới biết thì ra so với ta thì Bạch Tinh Ngân còn cố chấp hơn nhiều....

Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, ngoại trừ lúc khó chịu khi khai mạc, thì hoàng thượng vẫn đối xử với ta có thêm yêu mến, còn Bạch Nguyệt Diệu cũng ở bên cạnh chăm sóc cho ta, thật ra thì chỉ mới ba tháng mà thôi, Bạch Nguyệt Diệu đã cố gắp thịt cá cho ta, chẳng lẽ hắn không biết ta sắp nôn ọe ra rồi sao?

Trở về tẩm cung của ta và Bạch Nguyệt Diệu, ta cứ mãi lầm bầm trên gương mặt hiện lên vẻ mất hứng nói: “Mới vừa rồi chàng làm gì cứ bắt thiếp ăn thịt vậy? Chẳng lẽ chàng không biết thiếp sẽ nôn sao?” Nói xong ta lại ngồi ở bên giường.

Bạch Nguyệt Diệu lập tức đứng trước mặt ta tỏ ra áy náy nhìn ta chào một cái: “Thật xin lỗi vợ, đừng tức giận mà, nếu không đứa nhỏ ra đời tính khí sẽ rất tệ đó.”

“Đáng ghét! Chàng đang nói tính khí của thiếp không tốt sao?” Ta nói xong lại đẩy Bạch Nguyệt Diệu ra xa một chút, làm Bạch Nguyệt Diệu cả người ngồi trên mặt đất, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như cũ.

“Vợ à, nàng nói xem con của chúng ta sẽ là trai hay gái đây?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi ta xong, nắm lấy hai tay của ta ngồi ngay bên cạnh ta.

Ta biết, trong xã hội cổ đại phong kiến luôn trọng nam khinh nữ, vừa đúng ta muốn xem thử Bạch Nguyệt Diệu cũng có bản tính cổ hủ như vậy hay không: “Vậy chàng thích con trai hay con gái?”

Bạch Nguyệt Diệu suy tư nói: “Con trai cũng tốt, con gái cũng được, chỉ cần là con của ta và nàng ta đều thích.”

Ha ha, ta rất cảm động, Bạch Nguyệt Diệu thật sự là một người chồng rất tốt rất tốt, nói ra lời buồn nôn vậy, làm ta xấu hổ nói: “ Chàng thật là xấu quá đi.”

“Ừ ừ, thê tử nói ta hư hay khen ta vậy.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng tựa đầu sát vào trước bụng ta: “Con à, cha nói cho con biết nha, cha vô cũng yêu mẹ con, tương lai con ra đời phải thật sự hiếu thuận với mẹ con đó.”

“Mới có ba tháng, chàng nói chuyện với nó, nó cũng nghe không hiểu đâu.”

Lời ta vừa nói xong, Bạch Nguyệt Diệu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ta, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của ta nói: “Thật ra thì những lời này ta nghĩ nên nói ra cho nàng biết, Điệp Nhi, cám ơn nàng, cám ơn nàng...” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng hôn ta.

Bạch Nguyệt Diệu nói ra những lời buồn nôn này, thật sự làm ta nghe rất cảm động, rất cảm động. Nhưng mà, tại sao Bạch Nguyệt Diệu phải nói cám ơn với ta chứ?

Thật ra thì tiếng cám ơn kia của Bạch Nguyệt Diệu, là cám ơn Lam Điệp Nhi đã cùng hắn chung sống hòa thuận trong quãng thời gian này, cũng là lời cám ơn Lam Điệp Nhi có đứa nhỏ cho hắn, cám ơn Lam Điệp Nhi đã cho hắn một mái nhà...

Nhưng lúc này U đứng trên Quan Tinh Thai nhìn đế nữ tinh trên trời, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, ngôi sao đế nữ tinh kia vốn đã có chút ảm đạm, nay càng thêm mờ ảo...

Chuyện Lam Điệp Nhi mang thai đã truyền khắp cả hoàng cung, truyền khắp cả Vân Long quốc, bá tánh rất kính yêu Bạch Nguyệt Diệu và Lam Điệp Nhi, nên họ vì đứa trẻ trong bụng Lam Điệp Nhi mà cầu phúc, nhưng có vài người lại bắt đầu nguyền rủa Lam Điệp Nhi.

Sau khi Hồng Uyển Nghi biết tin của Lam Điệp Nhi, thiếu chút nữa tức đến phun máu, nàng có thể khẳng định chỉ cần con của Lam Điệp Nhi ra đời thì địa vị của nàng sẽ không còn nữa, khẳng định càng không còn địa vị! Cho nên nàng nhất định phải nghĩ cách làm cho con của Lam Điệp Nhi không thể thuận lợi ra đời, hoặc là cho nó ra đời nhưng lại không thể nào đem đến vận may cho Lam Điệp Nhi được!

“Nghi Phi nương nương, Hồng Thái Phó đã đến.”

“Mau gọi phụ thân ta vào đi.”

“Dạ.”

Hồng Thái Phó lúc này tìm Hồng Uyển Nghi, không cần nghi ngờ cũng là vì chuyện Lam Điệp Nghi mang thai, ông biết, nếu con của Lam Điệp Nhi ra đời, ông và Hồng Uyển Nghi sẽ phát triển theo chiều hướng khác rồi.

“Phụ thân.” Hồng Uyển Nghi làm nũng gọi Hồng Thái Phó: “Phụ thân nên làm thế nào đây?!”

“Con à, phụ thân đã suy nghĩ mấy ngày nay, chuyện Lam Điệp Nhi có thai kia, sau này khiến phụ thân đột nhiên nghĩ đến...” Hồng Thái Phó nói được một nửa thì cười xấu xa.

Nhưng lại càng làm Hồng Uyển Nghi lo lắng, nàng vội thúc giục: “Phụ Thân? Nói mau đi ạ.”

“Con có còn nhớ trước khi Lam Điệp Nhi bị vạch trần thân phận nữ tử, đã ở cùng người nào trong phòng qua đêm không?”

Lời Hồng Thái Phó hoàn toàn thức tỉnh Hồng Uyển Nghi: “Phụ thân nói là? Đứa nhỏ của Lam Điệp Nhi đang mang có thể là con của Tử Thừa Tướng sao?”

“Đúng vậy!”

“Ha ha ha ha ha.” Hồng Uyển Nghi cao hứng cười lên, nhưng suy nghĩ của Hồng Uyển Nghi là, làm thế nào để đem chuyện này nói bóng nói gió cho Lam Điệp Nhi biết, nhất thời nghĩ ra một diệu kế vội kề vào tai nói cho Hồng Thái Phó biết để phối hợp diễn kịch với mình như thế nào.

Vì quyền uy, cha con bọn họ không tiếc bán đứng đồng đảng Tử Thừa Tướng của họ, nhưng bọn họ lại không biết thật ra Tử Thừa Tướng cũng đã luôn lừa gạt bọn họ rồi?

“A, a”. Hồng Uyển Nghi và Hồng Thái Phó nói chuyện đều bị Liễu Nhi ở ngoài phòng nghe được, sau đó Liễu Nhi khẽ cười hai tiếng nói: “Hai cha con ngu ngốc!”

Không cần nghi ngờ, Liễu Nhi cũng không muốn Lam Điệp Nhi sinh đứa nhỏ cho Bạch Nguyệt Diệu, nhìn nụ cười âm trầm kia của Liễu Nhi, có thể thấy được Liễu Nhi còn có chiêu thức cao hơn!

Sáng hôm sau, Hồng Uyển Nghi và phụ thân hẹn gặp nhau nghỉ mát ở trong đình của Ngự Hoa Viên, nàng biết giờ này Lam Điệp Nhi sẽ đến Ngự Hoa Viên tản bộ.

“Phụ thân tìm con đến là có chuyện gì?” Hồng Uyển Nghi y theo kịch bản, giả mù sa mưa hỏi Hồng Thái Phó.

“Phụ thân hoài nghi đứa nhỏ của Lam Điệp Nhi không phải là con của thái tử điện hạ.”

“Phụ thân? Người đang nói gì vậy!!?” Hồng Uyển Nghi cố ý dùng âm thanh vô cùng kinh hãi vội chất vấn Hồng Thái Phó.

“Tử Thừa Tướng đã nói qua với phụ thân, hắn đã từng cùng chung phòng với Lam Điệp Nhi, hơn nữa cũng là thời gian trước mấy ngày thành hôn của Lam Điệp Nhi với điện hạ, nếu theo thời gian dự đoán, đứa bé kia có thể là của Tử Thừa Tướng đó!”

“Phụ thân? Người đừng ăn nói lung tung có được không? Đứa nhỏ của muội muội làm sao có thể không phải của thái tử điện hạ được chứ? Hơn nữa cho dù không phải của thái tử điện hạ, con cũng không cho phụ thân nói chuyện này ra với người khác, nếu bị người khác biết được, chắc chắn sẽ khuấy động chuyện này lên, đến lúc đó muội muội và thái tử điện hạ sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp người khác đâu?” Hồng Uyển Nhi nói như vậy, chứ mưu kế của nàng ta chính là ép Lam Điệp Nhi cảm thấy áy náy mà phá thai đi, vì nàng ta biết đứa bé kia ngày sau có thể sẽ là thiên tử, nếu huyết mạch không tinh khiết thì chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn, cho nên nàng cũng biết Lam Điệp Nhi nhất định sẽ tự tay phá đi nấm ruột trong bụng của nàng thôi!

Hồng Uyển Nghi vừa nói cũng liếc nhìn qua bên ngoài Ngự Hoa Viên, nhất thời khóe miệng cong xuống một nụ cười giảo hoạt, không cần phải nghi ngờ vì Lam Điệp Nhi đã nghe hết toàn bộ câu chuyện!!

Trời ơi!

Ta....

Ta nghe thấy gì đây?

Con của ta? Lẽ nào đứa nhỏ ta đang mang có thể không phải của Bạch Nguyệt Diệu sao?

Mà là....

Thật buồn nôn! Thật là buồn nôn! Ta muốn nôn!

Ai có thể nói cho ta biết tất cả những chuyện này không phải là thật đi?

Vốn dĩ vết thương kia đã từ từ trở nên bình thường giờ lại bị xé rách ra nữa, mà lần này không chỉ dính đến ta mà còn có cốt nhục trong bụng của ta.

Ta khẽ vuốt ve bụng của ta, nước mắt từ từ rơi xuống.

Nếu đứa bé ta hạ sinh thật sự không phải của Bạch Nguyệt Diệu, sau này thống khổ không chỉ có ta mà còn có Bạch Nguyệt Diệu, và còn có đứa nhỏ vô tội này!

Làm thế nào?

Làm thế nào đây?

Phá bỏ nó? Nhưng, nếu đứa bé kia là của Bạch Nguyệt Diệu, không phải tự chính tay ta đã giết chết đi tình yêu kết tinh của ta với Bạch Nguyệt Diệu sao, thật là mâu thuẫn! Thật sự quá mâu thuẫn!

Ta không cần phải tìm Bạch Nguyệt Diệu để thương lượng làm gì? Bản thân hắn còn phải vì quốc sự mà không ngừng vất vả, nếu ta đưa tin dữ này nói cho hắn biết, không thể nghi ngờ hắn sẽ mãi mâu thuẫn trong lòng chỉ vì ta!

Ta muốn điên rồi, ta thật sự chỉ muốn chết đi cho xong!!!

“Điệp Phi.... nương nương.” Ta quên mất Liễu Nhi cũng đang ở bên cạnh ta.

Ta hoảng sợ nhìn về phía muội ấy: “Liễu Nhi... Muội đã nghe rồi chứ?”

“Điệp Phi nương nương, người yên tâm, Liễu Nhi sẽ không nói cho bất luận kẻ nào biết đâu.”

“Cám ơn muội, Liễu Nhi, cám ơn. Liễu Nhi, nếu muội là ta muội sẽ làm gì?” Ta thật sự rất vô dụng, hiện giờ người có thể cho ta năng lượng duy nhất chính là Liễu Nhi và Hồng Uyển Nghi, nhưng Hồng Uyển Nghi tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ không muốn ta phá bỏ đứa nhỏ. Cho nên chỉ có thể tìm Liễu Nhi, thật đúng là chỉ có người đứng xem mới sáng suốt.

“Liễu Nhi không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng Liễu Nhi biết, nếu con của mình cũng không phải ruột thịt của mình, phụ thân của đứa bé kia nhất định sẽ rất thương tâm, nếu là Liễu Nhi, Liễu Nhi sẽ phá bỏ đứa nhỏ đi, dù sao ngày sau cũng còn có thể sinh mà, nếu đứa nhỏ thật sự ra đời, vậy thì sự việc không thể bồi đắp rồi.” Liễu Nhi nói xong lại kích động nhìn về phía ta: “Thật xin lỗi, Điệp Phi nương nương, Liễu Nhi cũng không muốn Điệp Phi nương nương phá thai....”

“Cám ơn muội Liễu Nhi.” Liễu Nhi nói không sai, sau này ta còn có thể sinh đứa bé khác cho Bạch Nguyệt Diệu, nếu đứa bé này thật sự không phải của Bạch Nguyệt Diệu, đau khổ không thể để ba người gánh chịu, cho nên... “Liễu Nhi... Muội hãy xuất cung giúp ta mua thuốc phá thai đi.”

“Chuyện này??? Điệp Phi nương nương.”

“Đi đi.”

“Dạ” ta kiên quyết nói, Liễu Nhi bất đắc dĩ nhìn hướng ngoài cung mà lên đường ngay.

Nước mắt ta lại không ngừng rơi xuống, mặc dù đứa bé cũng không phải vì yêu mà ra đời, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục trong bụng ta, ta cũng có tình cảm nhưng vì....

Xin lỗi con, thật xin lỗi, mẹ cũng không muốn giết hại con, chỉ là nếu con ra đời, chỉ sợ sẽ vô cùng thống khổ, cho nên con hãy coi như mẹ độc ác đi.

Thật xin lỗi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.