Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 34: Đại hiệp hảo tâm



Bất đắc dĩ, ta đem túi gạo cầm lên, thả vào vại gạo vừa mở nắp ra, sau đó đổ gạo vào. Tới quá trưa, ta cũng sắp mệt chết đi được, một túi gạo năm cân không mệt, thử mấy trăm túi xem có mệt không, vại gạo đã mau đầy, nhưng túi gạo trên đất còn chưa hết một nửa.

“Lam huynh đệ, nghỉ ngơi trước đã, ăn cơm đi.” A, ha ha, chưởng quỹ nói xong ta cũng không có câu nệ, ông ấy nên sớm bảo ta nghỉ ngơi chứ, ta đã sớm đói dẹp bụng rồi, suy nghĩ một chút ta đúng là một đứa trẻ đáng thương, cả ngày hôm qua chỉ ăn một chén mì, ngày hôm trước cũng chỉ ăn một cái bánh bao. ai!

Ta đi theo chưởng quỹ đến đại sảnh khác, trên bàn tràn đầy một bàn món ngon. Ta nhét, món ăn ngon quá, có cá, có thịt, chưởng quỹ này đùng là giàu có, ha ha, tuy giúp Huyễn Ngâm Phong bận rộn không công, nhưng ít nhất cũng có bữa cơm.

Nghĩ xong, ta lập tức ăn từng miếng từng miếng, mà chưởng quỹ cũng ngồi ở đối diện với ta, ta vốn không hề giữ nho nhã, hình tượng thục nữ. Ngất, quên mất, ta hiện giờ là nam tử, nên lại càng không cần trông nom hình tượng thục nữ gì cả, nói thật, ta ở hiện đại cũng chỉăn tối đa một chén cơm, nhưng hôm nay... Ta ăn ba chén cơm. Có câu nói, không có đồ ăn không ăn, nói đùa, ha, ta đây không phải loạikhông có tiền đồ như thế, cho nên ta ăn nhiều như vậy, là vì ta thật thật quá mệt mỏi.

“Thật không ngờ, Lam huynh đệ gầy yếu như thế mà lượng cơm ăn thật kinh người đến không ngờ.”... Chưởng quỹ vừa nói xong, ta lập tức buông bát đũa xuống, mọi người giúp ta phân tích, chưởng quỹ này đang châm chọc ta ăn nhiều sao? hay là đang khen ta là nam tử có khí khái đây? Được rồi, không cần mọi người phân tích, chưởng quỹ dường như nhìn ra ta lo âu: “Ha ha, Lam huynh đệ đừng hiểu lầm, tại hạ cũng không có ý gì khác.”

“Ha ha, cám ơn chưởng quỹ, tiểu đệ ta đã mấy ngày không được ăn no rồi”

“Lam huynh đệ, xem dáng vẻ của ngươi cũng chưa đến hai mươi, ta họ Trương, ngươi gọi ta Trương thúc là được rồi, hơn nữa, theo lời Lam huynh đệ, mấy ngày không ăn no là ý gì?”

Trương thúc hỏi xong, ta cũng đem cái khổ của ta nói cho ông ấy biết, nhưng không phải là lời nói thật, ta nói ta là dân chạy nạn của nước bên cạnh, dọc theo đường đi mất mùa, cũng bị lạc mất phụ thân, ta cũng tùy tiện bịa ra một câu chuyện. Nhưng xem ra thúc ấy bị lời của ta dường như làm cho cảm động, đôi mắt rưng rưng.

“Lam huynh đệ, thật ra thì Vân Long quốc cũng có rất nhiều dân nghèo, ha ha, nghĩ một chút mà xem, nếu không phải Huyễn công tử cho ta tiền mở cửa hàng gạo, ba người già trẻ nhà ta đã sớm chết đói đầu đường rồi.”... Ta biết Vân Long quốc cơ dân nhiều, đó là vì hoàng đế cai trị không tốt, nhưng... Huyễn Ngâm Phong thật sự là người tốt, cho hai tên giặc cướp kia tiền, cho Trương thúc tiền, ha ha, ta tin Huyễn Ngâm Phong tuyệt đối cứu được không phải chỉ có mấy người này, mà là ngàn vạn người, vì ta cũng được Huyễn Ngâm Phong giải cứu. Nhưng, Huyễn Ngâm Phong rốt cuộc là làm gì nhỉ? Sao lại có nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ là cướp của người giàu giúp người nghèo khó? Chà, làm hiệp đạo nha!

“Trương thúc, ông biết Huyễn đại hiệp làm gì không?”

“Cũng không rõ, Huyễn công tử hành tung luôn mơ hồ, ta chỉ gặp được Huyễn công tử hai lần, lần đầu tiên là lúc Huyễn công tử cho ta tiền mở cửa hàng gạo này, lần thứ hai, là khuya ngày hôm qua”. Khuya ngày hôm qua? Chính là sau khi Huyễn Ngâm Phong chia tay ta? Có điều ta đến giờ vẫn không hiểu Huyễn Ngâm Phong tới tìm ta bảo ta đến cửa hàng này làm gì, chỉ đơn thuần là phụ giúp việc sao?

“Trương thúc, tại hạ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo ông.”

“Lam huynh đệ cứ nói.”

“Vân Long quốc này, có thi công danh không?”

“Có, Lam huynh đệ muốn...?” Ta nhìn ra trong tròng mắt Trương thúc tràn đầy hoài nghi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.