Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 58: Rối rắm trong lòng



Bạch Nguyệt Diệu có chút tiếc hận nói xong, sau đó từ trên ghế quan ngồi dậy, đi tới bên cạnh Huyện thái gia, khẽ cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng ngươi có hộ thân phù trong người là muốn làm gì thì làm, hộ thân phù có thể bảo vệ, cũng có thể hại chết ngươi đó!!!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, quan huyện giống như tất yếu bại liệt trên mặt đất.

Mà phía ngoài dân chúng nhất thời khua lên tiếng vỗ tay kính trọng.

Còn ta... Ta vẫn không dám nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái, vì trong mắt ta cũng tràn đầy nước mắt...

“Tránh đường đi...” Bạch Nguyệt Diệu phẩy tay áo, ta cùng với dân chúng bên ngoài toàn bộ quỳ trên mặt đất.

“Nhị hoàng tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế...” Những lời này, ta phát ra từ trong lòng, cái quỳ này cũng là ta thật sự chịu phục.

Lui đường ra sau, ta nhanh chóng vọt ra khỏi quan nha, ta không để ý đến tiếng reo hò của dân chúng xung quanh, không để ý bất cứ chuyện gì, mà là đắm chìm trong thế giới của mình, ta chạy hồi lâu, hồi lâu, rốt cục đi tới một chỗ u tĩnh bên dòng suối nhỏ, khóc lên...

Bạch Nguyệt Diệu so với tưởng tượng của ta thật không giống nhau, ta cho hắn thật sự là một hoàng tử đần, hoàng tử vô năng, nhưng không ngờ, hắn lại chọn đứng bên chính nghĩa, hơn nữa còn có thể không đắc tội với phụ hoàng mình...

Thù này làm sao báo? Nên báo như thế nào đây? Hắn thật sự là một người tốt... Nhưng hắn lại làm tổn thương ta, ta thật là thống khổ, thật là khổ não!!! Nếu hắn là một tên khốn kiếp tội ác tày trời ta lập tức có thể từng bước một theo kế hoạch của ta quấy phá hắn. Nhưng, tại sao? Tại sao? Hắn là người tốt, rồi lại làm ra chuyện đó với ta? Chuyện này rốt cuộc là sao vậy chứ?

“Ngươi ở đây khóc sao?” giọng nói này đột nhiên xuất hiện, ta nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, sau đó quay đầu. Phải rồi... Huyễn Ngâm Phong... Hắn tới, hắn xuất hiện, ta rất muốn bày tỏ với hắn, rất muốn.

“Huyễn đại hiệp... sao huynh lại xuất hiện ở nơi này?” Ta ngạc nhiên nhìn huyễn Ngâm Phong.

“Ta thấy ngươi từ nha môn chạy đến, nên theo tới đây.” Ý của Huyễn Ngâm Phong là? Lúc thẩm án hắn cũng ở bên ngoài sao?

“Tại sao khóc?” ngôn ngữ của hắn cùng với con ngươi mặc dù vẫn lạnh như băng, nhưng nghi vấn của hắn đối với ta mà nói đã là xa xỉ.

“Huyễn đại hiệp... Có một người là người tốt, nhưng hắn lại làm thương tổn huynh, huynh nói cho ta biết, nếu là huynh, huynh sẽ làm sao?”

“Cái đó, ta muốn nhìn một chút người đó làm thế nào tổn thương ta, còn có quả thật người đó có tổn thương ta hay không.”

“Nếu Huyễn đại hiệp chính mắt nhìn thấy thương thế của người đó làm hại huynh, huynh sẽ làm sao?” Ta biết lời nói của ta có chút kích động, nhưng vết máu trên giường, cùng với thân thể trần truồng của ta, tất cả chứng cớ cũng tỏ rõ, Bạch Nguyệt Diệu kia quả thật vũ nhục ta.

“Mắt thấy cũng không nhất định là sự thật.”

...”Huynh??” Ta nhanh chóng chạy tới trước mặt Huyễn Ngâm Phong: “Huyễn đại hiệp, huynh có thể bỏ mặt nạ xuống hay không?” Ta kích động hỏi Huyễn Ngâm Phong, ta biết yêu cầu của ta rất vô lý, nhưng lời của Huyễn Ngâm Phong lại cùng với Bạch Nguyệt Diệu nói ra giống nhau, bọn họ có nhiều điểm giống nhau, quá nhiều, ta không thể không hoài nghi Huyễn Ngâm Phong chính là Bạch Nguyệt Diệu, dĩ nhiên ta càng hy vọng hắn không phải là...

“Huyễn mỗ tướng mạo xấu xí mới phải đeo mặt nạ, nếu ngươi thật muốn biết tướng mạo Huyễn mỗ, Huyễn mỗ có thể bỏ mặt nạ này xuống” Nói xong Huyễn Ngâm Phong lập tức giơ tay lên muốn lột mặt nạ xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.