Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 69: Khảo đề



Ta ở trong trường thi đợi không bao lâu thì có mấy người mặc quan phục bước vào trong trường thi, sau đó mười mấy thí sinh trong trường thi toàn bộ chọn lựa vị trí ngồi xuống, ta cũng vậy tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Mấy người mặc quan phục cũng không kiểm tra quần áo của chúng ta, cũng không hỏi chúng ta bất kỳ chuyện gì về thi cử, cứ thế mà phát bài thi thôi?

Ông trời, cuộc thi khoa cử tổ chức trên khắp cả nước mà mới mười mấy người đã phát đề thi? Hơn nữa cũng không nhìn một chút xem chúng ta có gian lận hay không???

Nhận được đề thi, ta vừa nhìn đã muốn khóc rồi, ta đoán chừng ta lên tiểu học thôi cũng đã có thể giải đáp được đề bài, bọn họ còn muốn tuyển nhân tài gì? Ta thật sự rất tức giận, mặc dù ta không phải là người cổ đại, nhưng đối với cuộc thi lựa chọn nhân tài lại lấy trình độ đơn giản như thế này là vũ nhục những người khổ công đi học.

Ta không cần đắn đo vung bút lên đáp trả mỗi vấn đề, thời gian trôi qua được một lúc, ước chừng nửa giờ sau, ta đem bài thi giao cho giám khảo, nhưng giám khảo lại đưa cho ta một đề thi khác??

“Cái này??” Ta ngạc nhiên nhìn giám khảo.

“Chẳng lẽ ngươi không biết sao, cuối cùng mới là đề thi thật sự!”

Thì ra là còn có những đề thi khác?

Đề thi này chỉ có một đề mục, chính là viết một thủ từ, mà từ là cảm tưởng về thiên hạ, ta khẽ mỉm cười, nhớ hồi cấp hai đã từng làm qua, lập tức nghĩ đến lịch sử ba nước, mà bây giờ thiên hạ trong thế giới này cũng có ba phần tình huống, cho nên ta sẽ có thể dùng bài văn trước kia.

Cảm tưởng của ta trong bài từ là viết như vầy:

Trong chén nghiêng nhìn bóng nguyệt, theo bóng nước thầm đếm sao trời

Sử sách chỉ hướng cho anh hùng, đốt đi năm nghìn anh hùng.

Quyết chiến sa trường thành tựu cao chót vót nhớ lại tháng ngày xưa,

E sợ tức ly trướng nữa tư lòa xòa tiếu ảnh.

Trong mộng mê sảng hô khải nón trụ khó tìm,

Tỉnh lúc luống cuống kinh cúi đầu sọ còn ở.

Trận tiền thiết kỵ dũng mãnh Đạp Phong gấp,

Minh Kim hoàng câu ôn thuần nằm cái rãnh hãn.

Cờ thưởng phiêu nơi tất cả máu tích,

Nằm thi không biết vì ai mất.

Quốc thù mặc dù qua kình thiên trụ,

Phu quân cũng là đỉnh nhà Lương.

Ba nghìn dặm gào khóc chỉ thấy xương khô,

Hơn mười năm giữ gìn không biết dung nhan.

Mẫu không thấy tử thuộc về, trước mất.

Thê không kỳ phu trở về, tĩnh ngắm.

Tử sờ biết phụ cho, buồn bã kêu.

Tôn hỏi lão gia người nào, không đáp.

Cẩu thả sinh, một đắp tóc đen dịch lụa trắng.

Không khỏi chết, ngàn mộ rừng bia sách Vô Danh.

Sách sử một tờ, trong mộng ngàn năm.

Nước làm gì vì nước, nhà là không được nhà.

Vạn gia mất, một nước thành.

Viết xong, ta tự tin đem quyển đáp giao cho giám khảo, giám khảo kia liếc mắt nhìn vào, gương mặt kinh ngạc, cùng với vẻ mặt ngây thơ của ta hoàn toàn khác nhau.

“Lam Điệp?” giám khảo kia nhẹ giọng đọc tên của ta, sau đó nhìn ta từ trên xuống dưới:

“Ngươi là người nước khác?”

“Đúng vậy!” Ha ha, không sai, nếu đúng là người của Lam gia, không cần thi cũng trực tiếp có chức vụ rồi.

“Sáng sớm ngày mai đến xem bảng danh sách là được.” giám khảo nói xong, ta vội vàng cảm tạ, phản đối, tốc độ thật là thần tốc, hôm nay thi ngày mai có thể nhìn thấy kết quả? Bất quá cũng chỉ có mười mấy người thôi, một đêm quả thật có thể cho ra kết quả.

Mặc dù ta đối với văn mình viết rất tự tin, nhưng đối với Bảng vàng ngày mai ta vẫn có chút khẩn trương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.