Sau khi rời khỏi tẩm cung của Bạch Nguyệt Diệu, ta đi đến Hàn Lâm viện, dù Bạch Nguyệt Diệu gây khó khăn cho ta khắp nơi, nhưng vì tiền đồ của Bạch Nguyệt Diệu, ta phải cẩn thận chọn phi cho hắn mới được, vì nói không chừng, phi tử tương lai của hắn, chính là quốc mẫu mai sau rồi, cho nên...
Ta tuyệt đối muốn thận trọng làm chuyện này.
“Lam hàn lâm.”
Ta quay đầu nhìn lại, là Bạch Tinh Ngân, ta khẽ mỉm cười với hắn.
“Đệ đừng trách Nhị hoàng huynh lúc nãy gây khó cho đệ.” Bạch Tinh Ngân cũng nhìn ra lúc nãy Bạch Nguyệt Diệu gây khó cho ta? Cắt, thiệt là, làm như ta thiếu nợ gì Bạch Nguyệt Diệu vậy, ta không tìm hắn gây chuyện, ngược lại hắn cứ luôn tìm ta gây chuyện!
“Hoàng huynh của huynh đặc biệt thích gây khó khăn cho người khác sao?” Ta tò mò hỏi Bạch Tinh Ngân.
“Không phải đâu, Nhị hoàng huynh, đối với những quan viên khác luôn không để ý tới họ, chỉ làm theo ý mình, ngay cả trên triều cũng rất ít khi có ý kiến, nhưng lúc nãy, Nhị hoàng huynh vì giúp Lam đệ giải vây, đành phải miễn cưỡng không còn cách nào khác thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng mà, như vậy rất có thể sẽ hại đến Lam đệ, ta nghĩ Nhị hoàng huynh ngoài mặt lãnh đạm với Lam đệ, là muốn cho mọi người biết Nhị hoàng huynh và Lam đệ không phải cùng một phái thôi.”
Bạch Tinh Ngân nói xong, ta dừng bước chân lại, Bạch Nguyệt Diệu đối với những quan viên khác lãnh đạm, là vì hắn khinh thường những quan viên kia thông đồng làm bậy phải không? Bạch Nguyệt Diệu trước giúp ta giải vây, sau đó trên triều lại làm nhục ta, cũng là vì muốn giữ khoảng cách với ta? Hắn sợ làm liên lụy ta ư?
Bạch Nguyệt Diệu luôn nghĩ cho ta, lại cứ khiến ta hiểu nhầm, sao hắn không giải thích một chút chứ? Ngược lại cứ bày ra khuôn kiểu lỗ mãng trêu chọc ta?
“Lam đệ?” Lời của Bạch Tinh Ngân cắt đứt suy nghĩ của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn vào tròng mắt Bạch Tinh Ngân, sau đó trong lòng ta đột nhiên hạ một quyết định: “Tam hoàng tử, ta có một chuyện muốn hỏi huynh, huynh cảm thấy, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử ai thích hợp làm hoàng đế hơn?”
Ta hỏi xong, Bạch Tinh Ngân không hề do dự trả lời luôn: “Nhị hoàng huynh!” Lời của hắn rất đơn giản, không mang theo chút chần chừ nào.
“Nhưng Nhị hoàng tử thoạt nhìn phong lưu, vô năng, quan hệ giao tiếp lại không được tốt, mà Đại hoàng tử thì đầy bụng kinh luân, giao thiệp lại tốt, tại sao huynh cho là Nhị hoàng tử thích hợp làm hoàng đế hơn?” Thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu có vô năng hay không ta rõ nhất, nhưng ta vẫn muốn xác định một chuyện, chính là tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại giả như vô năng? Còn một việc nữa, nếu Bạch Tinh Ngân nói với ta lý do vì sao Bạch Nguyệt Diệu lại giả vờ vô năng, vậy sẽ chứng minh ta không nhìn lầm bạn bè, Bạch Tinh Ngân quả thật xem ta như bạn bè.
Bạch Tinh Ngân nghe xong câu hỏi của ta nhìn chung quanh trước sau, sau đó nói: “Trong cung đình ngươi lừa ta gạt, âm mưu hãm hại rất nhiều, Nhị hoàng huynh đã từng được khen là thiếu niên thiên tài, tài hoa song toàn, nhưng cũng vì phần thiên phú tài năng này đã dẫn tới sự chú ý của kẻ khác, mấy lần âm mưu hãm hại, cuối cùng...” Bạch Tinh Ngân nói xong, hai mắt đã có chút ươn ướt: “Cuối cùng mẫu thân của Nhị hoàng huynh táng thân vì âm mưu đó, từ lúc đó Nhị hoàng huynh chỉ đành giả bộ làm kẻ vô năng, phong lưu nhằm dời đi sự chú ý của kẻ khác, Nhị hoàng huynh cũng không lôi kéo mấy quan lại hồ đồ trong triều đình, Nhị hoàng huynh nói có lòng dân mới có thiên hạ, cho nên Nhị hoàng huynh đối với dân chúng rất chân thành, vì điểm này, dân chúng mới có thể khen ngợi Nhị hoàng huynh xứng đáng là hoàng tử.”
Phong lưu bị buộc với bất đắc dĩ sao? Vô năng cũng vì ẩn giấu thực lực của mình sao? Trên TV ta từng xem qua đấu tranh cung đình, cũng biết vì tranh giành quyền lợi bất kể là huynh đệ hay người thân cũng sẽ có nhiều hy sinh, không ngờ mẫu thân của Bạch Nguyệt Diệu lại chết trong cuộc đấu này, Bạch Nguyệt Diệu mấy năm này cũng là chịu nhục mà sống, chỉ vì một ngày giành lấy đế vị sao?
Hắn không khỏi có chút cô độc, không khỏi có chút đơn bạc, vậy không phải bên cạnh hắn chỉ có Bạch Tinh Ngân và nam tử áo đen lạnh như băng kia sao?