Hoàng Lịch Sư

Chương 42: SƠ NHẤT (7)



Lưng sau tựa vào ghế sô pha rịn một tầng mồ hôi mỏng, Tiêu Nam Chúc ngửa đầu cả người ướt đẫm mồ hôi, cúc áo sơ mi cũng bị cởi bỏ thô bạo, biểu tình trên mặt anh mang theo chút động tình, nhưng lại chứa đựng sự kiềm chế và nhẫn nại nhiều hơn. Giờ khắc này anh đang ngậm thuốc ngã lưng trên chiếc sô pha kiểu cũ nhà mình, có trời mới biết anh đã tốn bao nhiêu năng lực tự chủ mới có thể kéo Trừ Tịch thần trí mơ hồ một mạch lảo đảo trở về. Nghĩ vậy, nam nhân lồng ngực không ngừng phập phồng rũ mắt thấp xuống, liền nhìn thấy bóng dáng đỏ thẫm kia đang nửa quỳ nằm trên đùi mình, mà môi lưỡi phiếm trắng của hắn thì đang hôn liếm dọc theo khóa thắt lưng của anh một đường xuống dưới, thần thái cử chỉ kíƈɦ ŧìиɦ trắng trợn này làm khóe mắt của Tiêu Nam Chúc cũng nhịn không được phiếm đỏ cả lên.

"Nhẹ chút... Trừ Tịch."

Tiêu Nam Chúc cau mày, khàn khàn mở miệng. Cảm giác được Trừ Tịch đang dùng răng ra sức kéo mở khóa kéo của mình, Tiêu Nam Chúc liền thấy da đầu tê dại. Có lẽ thực sự đã cấm dục quá lâu, nên đối mặt với cử chỉ thô bạo như muốn nuốt sống mình vào bụng của Trừ Tịch thì Tiêu Nam Chúc lại ngoài ý muốn mà có vài phần hưng phấn. Anh biết cơ thể mình cần phải khẩn cấp phát tiết chút gì, thế nên dù cho đối với sự tiến triển trong mối quan hệ của họ mà nói đúng là việc này có hơi nhanh thì Tiêu Nam Chúc cũng không cảm thấy xấu hổ. Dẫu sao thì lúc vừa bước vào cửa anh cũng đã làm rõ, xác nhận với Trừ Tịch mình là ai, mà đối mặt với vấn đề của anh, Trừ Tịch lúc ấy đang liếm hôn yết hầu anh trong cơn động tình chỉ hàm hàm hồ hồ trả lời một câu.

"Lịch sư... Ngài là lịch sư..."

Không một nam nhân nào có thể giữ vững nguyên tắc chó má gì đó dưới loại tình huống này, Trừ Tịch biết rõ anh là ai còn khiêu khích anh hết lần này đến lần khác, Tiêu Nam Chúc cũng chẳng muốn ra vẻ thánh nhân gì nữa. Anh không muốn hỏi Trừ Tịch mấy câu chỉ có kẻ ngốc mới quan tâm như là rốt cuộc có thích anh hay không, cũng chẳng buồn lo việc hai người nên dùng quan hệ thế nào sau đêm nay để tiếp tục qua lại thêm nữa. Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc ánh mắt chợt biến, túm chặt mái tóc dài của Trừ Tịch, rồi ấn hắn lên ván cửa, mạnh mẽ trao cho hắn một nụ hôn.

Nam nhân quanh năm sống trong quân đội đều gầy gò hoàn mỹ, Tiêu Nam Chúc có vóc dáng không thể đẹp hơn, eo mông bụng chân đều khiến mồm miệng người ta khô khốc. Huấn luyện với cường độ cao lâu ngày đã rèn giũa khí chất của anh thành một khẩu súng băng lãnh, chỉ khi dùng ngón tay nắm chặt nó mới cảm nhận được sự nguy hiểm của nó. Song, thứ mà vị lịch thần suýt bị du͙ƈ vọиɠ đói dằn vặt đến điên lên đang chờ đợi chính là thời khắc này, sau khi hung hăng ôm sát vòng eo của nam nhân trong ngực, hắn mở môi lưỡi ngậm lấy cánh môi gần trong gang tấc tựa như mời gọi, gợϊ ȶìиɦ mà nghiêm túc như thành kính hôn lên ngón tay Tiêu Nam Chúc ban nãy. Cùng lúc đó, đôi đuôi mắt đỏ tươi vẫn luôn thích Tiêu Nam Chúc vô cùng kia cũng chậm rãi hé mở như một đóa hoa đào sáng đẹp rạng ngời.

Lịch thần thê diễm cường thế thường ngày nhìn qua lạnh lùng cứng rắn như một pho tượng sứ, nhưng lúc dùng đầu lưỡi đẩy môi anh ra thỏa sức nhấm nháp tư vị, thì Tiêu Nam Chúc lại cảm thấy quá mức mỹ vị. Anh không còn là một cậu nhóc tóc còn để chỏm chẳng biết gì nữa, anh vốn có cách riêng để quản lý du͙ƈ vọиɠ bản thân, anh cũng đã quen với việc tự mình nắm giữ tiết tấu khiến kẻ khác phục tùng. Thanh niên dịu ngoan mà khí chất sạch sẽ mới là gu của anh, nhưng mỗi khi đối mặt với Trừ Tịch cả người đầy gai, thì dường như anh luôn bị chi phối bởi dục niệm cực kỳ nguyên sơ nhất mà quên đi nguyên tắc.

Lúc này đây mồm miệng bọn họ thỏa sức giao triền, môi lưỡi mềm mại và hàm răng rắn chắc va chạm vào nhau mãnh liệt, mang theo chút ít huyết vị tanh ngọt, điều này làm Tiêu Nam Chúc nảy sinh cảm giác phóng túng đắm chìm vào trong tình ái hoang đường. Ngay khi phát giác dây kéo của mình cuối cùng cũng bị kéo xuống, làn da lạnh buốt bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong không khí chợt run rẩy một trận, Tiêu Nam Chúc vẻ mặt mờ mịt đưa tay nghịch tóc mái đen nhánh ướt đẫm mồ hôi của Trừ Tịch một chút, sau đó liền cảm giác được bản thân đã bị một nơi ẩm ướt ấm áp nuốt vào.

Hoa thường(*) đỏ thắm thêu đăng hỏa chốn nhân gian tháng Giêng trượt xuống đầu vai trắng bệch của Trừ Tịch, hắn trầm mặc mà hèn mọn dùng loại phương thức tình sắc này để lấy lòng Tiêu Nam Chúc và thỏa mãn bản thân, ngay cả biểu cảm ẩn nhẫn trúc trắc cũng khiến người ta mê luyến. Sắc mặt Tiêu Nam Chúc tái nhợt, không nhịn được mà vuốt ve khuôn mặt hắn, Trừ Tịch ngẩng mặt lên nhìn anh chẳng nói lời nào, nhưng tình cảm chân thành hiện ra trong đôi mắt ấy lại cố chấp lay động lòng người, Tiêu Nam Chúc chỉ mới nhìn thôi đã thấy mềm nhũn cả tim. Sau khi ngửa đầu thở dài tựa như bất đắc dĩ, nam nhân lạnh lùng cứng rắn ít khi thổ lộ tình cảm với người khác cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ hai má Trừ Tịch để hắn dịch ra chút, rồi nhét điếu thuốc kẹp giữa ngón tay vào trong khoang miệng còn ửng ánh nước của hắn.

Làn khói mông lung tỏa ra bên môi Trừ Tịch, vị thuốc lá sặc người làm nhạt đi hương vị kỳ lạ trong miệng hắn, tuy hắn không thích loại sản phẩm điều chế làm tê liệt thần kinh con người này, nhưng vào những lúc thế này, thuốc lá đã mang đến cho hắn phút giây tỉnh táo. Hắn nếm được mùi vị của Tiêu Nam Chúc trên đầu lọc, đó là một mùi vị nam tính thuần túy, khiến người khác say mê. Tiêu Nam Chúc thấy thế nở nụ cười tựa như thỏa mãn, sau đó lấy điếu thuốc đang cháy ra dụi tắt, rồi chậm rãi cúi xuống, sáp đến gần Trừ Tịch.

Ăn mặc kiểu truyền thống rườm rà cổ lão khó cởi vô cùng, mặc dù body trắng trẽo kiện mỹ dưới tầng tầng lớp lớp y phục có hấp dẫn anh thế nào, thì Tiêu Nam Chúc vẫn chịu nhịn, ôn nhu mà dụng tâm đối đãi lịch thần trước mặt. Anh cũng không hiểu vì sao mình phải chấp nhất với việc đáp lại tình cảm mà Trừ Tịch dành cho mình, nhưng khi vứt bỏ đi sự kiêu ngạo và ngoan cố lâu nay để quỳ trước thân hắn trong tư thế phục tùng và yếu kém, cúi người liếʍ ɭáρ bộ phận thuộc về cơ thể hắn, thì trong đầu anh lại không có quá nhiều bài xích, có chăng chỉ là một loại cảm khái mà ngay cả anh cũng không quá tin tưởng.

Có lẽ anh đã thật sự có chút thích thích vị lịch thần trông khá âm trầm đáng sợ này rồi, dẫu sao bất kể về mặt tình cảm hay thân thể, thì giữa hai người họ đều có một sự phù hợp đến khó tin. Từ bài xích xa cách thuở ban đầu đến thản nhiên chấp nhận của hiện tại, kỳ thực Tiêu Nam Chúc cũng không tốn quá nhiều thời gian. Nhưng có lẽ anh đã thật sự cô đơn lẻ bóng quá lâu, người luôn không muốn dành ra quá nhiều tình cảm như anh, trong những năm tháng dai dẳng của cuộc đời, cuối cùng cũng đã đợi được một người sẵn sàng hiến dâng tất cả để chứng minh mình thích anh. Dù Trừ Tịch không nói ra, anh vẫn bằng lòng dùng hành động để đáp lại hết thảy những gì mình nhận được. Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc vốn có kinh nghiệm phong phú hơn liền theo bản năng dùng thêm một ít kỹ xảo mang ý ám chỉ, Trừ Tịch chưa bao giờ dính vào tình sắc cả ngàn năm nay, chỉ phá giới trên người mỗi mình anh cũng biến đổi thần sắc, sau đó bỗng nhiên mím môi, thô bạo áp chế Tiêu Nam Chúc quần áo xốc xếch xuống sàn nhà, hắn cắn cổ anh rồi trao cho anh một nụ hôn triền miên.

Nụ hôn của Trừ Tịch hung ác thô lỗ đến đáng sợ, như một con dã thú vừa được thả ra khỏi lồng. Không có lý trí cũng chẳng có tu dưỡng, khác hẵn với tính tình thường ngày của hắn, nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ vì hành vi cử chỉ của mình mà cảm thấy xấu hổ, thế nhưng sự mê luyến đối với Tiêu Nam Chúc đã khiến hắn hiểu rằng cho dù buông thả du͙ƈ vọиɠ đói làm ra những việc này là sai trái, thì hắn vẫn sẽ gạt bỏ toàn bộ cảm giác hổ thẹn, lựa chọn không nghĩ nữa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tiêu Nam Chúc bằng lòng cho hắn cơ hội thì hắn đã thấy cảm kích trong lòng, chưa kể còn có thể tìm được một phương thức phát tiết để chiếm hữu anh. Sau khi phát giác Tiêu Nam Chúc đáp lại mình vô cùng thản nhiên, đôi bàn tay du tẩu trên sống lưng hắn còn mang theo một chút mùi vị động viên, thì hốc mắt của Trừ Tịch đã đỏ hết cả, cổ họng cũng trở nên khát khô.

Sinh lão bệnh tử gì đó cũng chẳng còn đáng sợ thế nữa, hắn chỉ cần một mình lịch sư, hắn muốn người này!

Thanh âm khàn khàn điên cuồng cố chấp vang vọng trong đầu, tà khí trên người Trừ Tịch phút chốc tăng vọt, hắn phải mất một lúc lâu mới có thể đè ép xuống được. Những thứ cặn bã bẩn thỉu đáng sợ đến mức ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng nổi này lại một lần nữa bị hắn che giấu cẩn thận. Sau khi hé răng gặm cắn hõm vai Tiêu Nam Chúc, lưu lại một chuỗi vết tích mập mờ, Trừ Tịch chợt run rẩy nắm lấy bàn tay Tiêu Nam Chúc tựa như đang ôm một bảo vật quý giá nào đó.

Dưới thân là xiêm y ngổn ngang dơ bẩn, Tiêu Nam Chúc thở hổn hển gối đầu lên hồng y của Trừ Tịch, thừa nhận hai người củi khô lửa bốc đã va vào nhau nảy lửa động tình. Quần áo anh đã bị xé rách mất hết hình dạng, nhưng Trừ Tịch cũng chẳng khá hơn anh là bao, trong phòng khách tối tăm chỉ còn lại âm thanh đè nén nặng nề của hai người, sau khi du͙ƈ vọиɠ phóng thích hoàn toàn, bọn họ vẫn ôm chặt lấy nhau. Cảm nhận được mồ hô và dịch thể của hai người đều dính hết lên người nhau, Tiêu Nam Chúc chợt thấy tâm tình thư thả sau một trận phát tiết liền nheo mắt lại, chuyển đường nhìn đến Trừ Tịch thần sắc cực kỳ thanh tỉnh, dừng một chút mới khàn giọng lười biếng hỏi một câu.

"Nè, bây giờ... ăn no rồi chứ?"

"......"

Câu hỏi hàm chứa nghĩa khác này vừa hỏi ra, Trừ Tịch vốn còn chẳng nói tiếng nào liền sửng sốt, sau đó đỏ mặt. Y lĩnh quanh năm cài chặt ngày trước giờ đây đã bị xé toạc cùng với y bào, đến mức nửa thân người đều bại lộ ra trong không khí, thế nên cơ thể cứng đờ của lịch thần trong nháy mắt kia cũng đã cho anh một câu trả lời tốt nhất.

Lão lưu manh Tiêu Nam Chúc vẫn còn tinh nghịch nhìn chằm chằm vào Trừ Tịch, tựa hồ là muốn chính miệng bức ra một đáp án từ trong miệng hắn, nhưng tâm trạng thế này đã đả động đến anh, khiến anh bất giác nảy sinh thêm nhiều phần yêu thương trong lúc thỏa mãn cơ thể. Chung quy cũng là người trưởng thành cả rồi, sớm đã chẳng còn thẹn thùng với loại chuyện này nữa, thế nên sau khi nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc mặt dày thành quen cũng không nói thêm gì, chỉ chậm rãi ghé sát vào mặt Trừ Tịch, kề môi lên đuôi mắt hắn hôn một cái, rồi mới híp mắt nhẹ nhàng nói.

"Lần trước tôi hỏi anh có phải thích tôi hay không, anh trả lời tôi là không biết... Vậy để tôi nói anh biết đi, anh thích tôi, Trừ Tịch..."

"... Đừng tiếp tục lừa gạt chính anh nữa."

--------------------------------------------

Hoa thường(*) (华裳): là phục sức (trang phục và trang sức) của dân tộc Trung Hoa, gọi tắt là "Hoa phục"

Mình chỉ đăng truyện trên truyenwiki1.com cá nhân, ngoài ra không đăng ở đâu khác.

https://truyenwiki1.com/tac-gia/xiaolongbaooo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.