Hoàng Lịch Sư

Chương 67: THƯỢNG TỴ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hơn nữa, dù sao tôi cũng phải nghĩ một cách để anh ở bên tôi lâu ơi là lâu chứ, anh tưởng tôi không biết trước đây anh đã giấu tôi cái gì thiệt hở... Trừ Tịch yêu dấu của tôi?"

Tiêu Nam Chúc vừa dứt tiếng, vẻ mặt Trừ Tịch lập tức ngưng trệ. Vì chuyện này đến quá đột ngột, hắn theo bản năng muốn cách Tiêu Nam Chúc xa một chút. Ban nãy Tiêu Nam Chúc nhắc đến chuyện này rõ là có dụng ý khác, nhưng vừa thấy phản ứng này của Trừ Tịch, anh liền biết lịch thần không biết đùa này lại hiểu lầm ý của anh rồi.

Trừ Tịch dâng trào cảm xúc luôn không dễ đối phó, dù Tiêu Nam Chúc có 9 cái mạng thì cũng phải cân đo đong đếm, thế nên không đợi Trừ Tịch có hành động trước, Tiêu Nam Chúc đã trực tiếp ôm eo hắn ấn chặt hắn vào lồng ngực. Ban đầu dường như Trừ Tịch muốn tránh thoát, nhưng sau khi nghe Tiêu Nam Chúc gọi tên mình vài tiếng thì liền bất động. Anh dùng ngón tay thô ráp sờ sờ khóe mắt sung huyết đỏ bừng vì cảm xúc mất khống chế của Trừ Tịch, sau đó lại hôn hôn thần minh không ngừng run rẩy trong ngực, rồi dùng giọng điệu vừa thỏa hiệp vừa bất đắc dĩ, nói.

"Đừng sợ, là lỗi của tôi, đều tại tôi hết."

Nói đoạn, Tiêu Nam Chúc cảm nhận được sống lưng Trừ Tịch cứng ngắc, rõ ràng giọng anh vững vàng cẩn thận đến thế, vậy mà trong lòng Trừ Tịch vẫn lạnh lẽo cực kỳ. Hắn không thể khắc chế mà suy nghĩ trong lòng liệu rằng lát nữa Tiêu Nam Chúc sẽ có phản ứng thế nào đây, phút chốc chỉ cảm thấy không chừng đêm nay sẽ là đêm cuối của hai người.

Đã bao lần hắn lo lắng Tiêu Nam Chúc sẽ biết bí mật của mình, song, khi ngày này đến, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi sâu sắc. Dẫu sao Tiêu Nam Chúc vốn có thể đi tìm một người phù hợp hơn với mình, những tình ý triền miên không thuộc về bản thân anh thỉnh thoảng vương lại trên người anh đã nói lên mị lực của anh ra sao. Dường như nam nhân anh tuấn trẻ tuổi này luôn có cách chiếm được trái tim người khác dễ như trở bàn tay, mà thời gian Trừ Tịch có thể giữ anh lại bên mình thì vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn, điều này khiến cho Trừ Tịch vẫn luôn không thể xác định liệu mình có đủ tư cách ở bên Tiêu Nam Chúc hay không.

Vừa thấy biểu cảm u sầu của hắn, Tiêu Nam Chúc đã lập tức get được hắn đang nghĩ gì, trong lòng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Dẫu sao không ai trên cõi đời này hiểu rõ hơn anh vì sao lịch thần cố chấp cực đoan này cứ giấu anh suốt, vì sao lúc này đây lại hoảng loạn như thế. Tranh thủ trước khi tính khí Trừ Tịch phát tác, anh chậm rãi mở miệng giải thích.

"Tôi vừa biết vào mấy hôm trước thôi, không lâu lắm, chỉ sợ anh như bây giờ, nên tôi vẫn chưa đề cập đến. Trước giờ có chỗ nào không thoái mái anh đều không nói với tôi, tôi thấy khí sắc anh không tốt nên mới tìm bọn Thanh Minh với Đại Niên hỏi đôi ba câu, qua qua lại lại đương nhiên cũng đoán được tình trạng của anh..."

Nói đoạn, tay Tiêu Nam Chúc bắt đầu không đứng đắn, theo góc áo bào của Trừ Tịch chậm rãi luồn vào trong, anh nghiêng người khẽ nói đôi lời với Trừ Tịch. Trừ Tịch vốn còn thấp thỏm lắng nghe, không lâu sau khuôn mặt u ám tái nhợt cũng nhiễm phải diễm sắc dần theo động tác của Tiêu Nam Chúc bên trong lý y(1) của mình.

[lý y(1) (里衣): áo trong, áσ ɭóŧ][Edit] Hoàng Lịch Sư - CHƯƠNG 67: THƯỢNG TỴ

Tiêu Nam Chúc thấy thế khóe miệng hài lòng nhếch lên. Sau khi chịu khó giải tỏa hoàn toàn du͙ƈ vọиɠ cho Trừ Tịch, rồi thay hắn sửa sang lại lý y, anh mới dùng một động tác không mang tí tính sắc nào ôm Trừ Tịch vào lòng, một lúc sau lại thở dài nói.

"Xin lỗi... tôi nên biết sớm hơn một chút."

Từng con chữ mang theo chút áy náy, lại chứa đựng sự ôn nhu chỉ thuộc về Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch nghe xong mắt đỏ cả lên, nhưng hắn cũng không rõ mình đang sầu não chuyện gì.

Trong lòng hắn chỉ cảm thấy may mắn vì có thể gặp được một người như vậy trong sinh mệnh mấy nghìn năm qua của mình, dẫu sao hắn cũng không sợ trao lầm chân tâm, cũng không cảm thấy Tiêu Nam Chúc nên xin lỗi mình. Nhưng cảm giác được quý trọng, được quan tâm lại khiến đáy lòng hắn phát run.

Mắt thấy Trừ Tịch nhìn chằm chằm mình với ánh mắt cố chấp, Tiêu Nam Chúc sau khi xoa dịu biểu cảm của mình mới thở dài nói.

"Những lời tôi từng nói với anh, mỗi một câu đều là thật lòng. Tôi không sợ sinh lão bệnh tử, nhưng không chịu nổi mỗi ngày không nhìn thấy anh. Trước 30 tuổi tôi chưa từng gặp gỡ đối tượng động lòng chân chính, trước kia là sợ, sau đó là lười. Trước khi gặp được anh, không một ai có thể vì Tiêu Nam Chúc tôi đánh bạc cả tính mạng, thế nên tôi biết tôi phải yêu anh, tôi phải siết chặt mạng sống của anh trong tay, tôi sẽ làm được, tất nhiên, tôi cũng có thể làm được..."

Nở nụ cười bao dung lại kiệt ngạo, trên người Tiêu Nam Chúc mang theo sự tự tin và thâm trầm của đàn ông trưởng thành, hai ba câu đã nói ra hết thái độ chân thực của mình đối với chuyện Trừ Tịch giấu giếm mình. Dường như anh vẫn luôn sở hữu một hơi thở giản dị xa xôi như đại thụ chọc trời, có thể khiến người ta không tự chủ được mà nương tựa vào anh.

Vì kiêng dè cảm xúc của Trừ Tịch, nên Tiêu Nam Chúc cũng không làm quá rõ chuyện Trừ Tịch vì mình tiêu hao tính mạng. Dù rằng giây phút đầu tiên biết được chuyện này, Tiêu Nam Chúc cũng chẳng biểu hiện bình tĩnh được như hiện giờ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh vẫn không muốn phát tiết những cảm xúc này lên người Trừ Tịch.

Một thần minh, cam nguyện từ bỏ trường sinh vì anh, những đau đớn hắn phải gánh chịu tất nhiên còn nhiều hơn anh rất nhiều. Anh tốn tưởng sau khi mình tới tuổi Trừ Tịch sẽ có thể thuận lợi quên đi anh, ai mà dè hắn còn quyết tuyệt hơn cả mình, cứ muốn cùng mình đồng sinh cộng tử.

Vậy mà anh còn ngu dốt chẳng hay biết gì, nhận không lâu vậy rồi mà cũng chả phát hiện. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc lại cảm thấy vừa may mắn vừa sợ hãi.

Anh thích Trừ Tịch hơn cả Trừ Tịch tưởng tượng, cũng yêu Trừ Tịch hơn cả bản thân tưởng tượng. Loại tình cảm ban đầu được xây dựng dựa trên nhan sắc và tìиɦ ɖu͙ƈ này lại trở nên phức tạp hơn trước rất nhiều qua quá trình không ngừng thích ứng(2) và bao dung, cũng khiến Tiêu Nam Chúc bất giác trở nên nghiêm túc và đầu tư. Dẫu sao tính tình như Trừ Tịch, ai mà nỡ đi chà đạp chân tâm của hắn cơ chứ.

[thích ứng(2) gốc là 磨合 – ma hợp: trải qua một khoảng thời gian sống hay tiếp xúc làm việc cùng nhau, dần dần thích ứng lẫn nhau]

Đối với Tiêu Nam Chúc tính cách cường thế mà nói, anh đương nhiên sẽ không bao giờ đặt mình vào thế bị động. Chủ động nắm giữ tiết tấu mới là nguyên tắc nhất quán của anh, bất kể là mặt tình cảm hay rất nhiều những mặt khác. Cho dù loại tự tin vô căn cứ này khá khó hiểu đối với nhiều người, nhưng Tiêu Nam Chúc vẫn thường kiểm soát được hầu hết mọi chuyện trong phạm vi mà anh có thể nắm giữ.

Tư Đồ Trương hay gọi tâm lý này của Tiêu Nam Chúc là ham muốn kiểm soát của người đàn ông gia trưởng(3) điển hình. Mà đối với bản thân Tiêu Nam Chúc mà nói, anh cũng chẳng bài xích loại tâm lý nghe đâu hơi bị bệnh hoạn này, bởi lẽ anh không cảm thấy mình hiện giờ không có năng lực giữ lại Trừ Tịch. Có Lịch pháp kinh trong tay, dù thế nào anh cũng phải làm bảo hiểm trùng(4) sống lâu trăm tuổi cho lịch thần nhà mình. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc mỉm cười ngẩng đầu nhìn Trừ Tịch gần trong gang tấc.

[(3) 大男子主义 – chủ nghĩa đại nam tử]

[(4) 双保险 – bảo hiểm trùng (Double Insurance) là việc tài sản được mua bảo hiểm 2 hoặc nhiều lần cho cùng một lợi ích bảo hiểm và có cùng một rủi ro]

Trong tầm mắt, mày mắt đậm rực yêu dị nhuộm đẫm vệt đỏ thưa thớt, từng đường từng nét, thoáng động lòng người. Ban nãy Trừ Tịch nằm cạnh anh thở dốc trầm thấp, âm cuối khàn khàn tựa như bút lông cừu mảnh khảnh tinh xảo trêu ghẹo đầu tim Tiêu Nam Chúc.

Khi đó anh vừa giúp Trừ Tịch giải tỏa du͙ƈ vọиɠ, vừa dùng lời nói làm dịu đi phòng bị của hắn đối với anh trước giờ, nào có lòng dạ đi làm chuyện khác. Nhưng mắt thấy giờ khắc này bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng khôi phục như lúc đầu, Tiêu Nam Chúc vốn định nghỉ ngơi sớm nháy mắt chặt đứt ý nghĩ đi ngủ đơn thuần trước đó.

"Ban nãy... không phải nói muốn nghỉ ngơi sớm chút sao, lịch sư?"

Giọng khàn khàn lên tiếng, hai mắt Trừ Tịch đã đỏ ngầu, rõ ràng hơi bất đắc dĩ với Tiêu Nam Chúc tâm huyết dâng trào. Trong lòng hắn còn sót lại chút cảm xúc vừa nãy, nên mặc cho Tiêu Nam Chúc đã trịnh trọng hứa hẹn với mình, hắn vẫn có chút sợ hãi mơ hồ. Nhưng hắn vừa mở miệng nói chuyện thì đã nhận được cái híp mắt nghiền ngẫm của Tiêu Nam Chúc. Sau khi chống người nằm lên trên Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc thong thả tháo dây đỏ buộc tóc thay hắn, rồi in một nụ hôn lên yết hầu hắn, sau đó mới thấp giọng cười, nói.

"Hửm? Tôi nói rồi hả? Chắc Trừ Tịch quân nghe lầm rồi đó... Rõ ràng tôi bảo là động phòng sớm chút cơ."

"Ngươi..."

Vừa nghe mấy câu vô lại này của Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch liền á khẩu không thể đáp lời, da mặt của lịch sư nhà hắn cũng dày ngang ngửa tường thành rồi đó, lúc không đứng đắn thì chính là cầm thú đích thực. Nhưng cầm thú này mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười đều trêu chọc đến hắn, da dẻ xương thịt đều mang huyết khí tanh ngọt, khiến hắn cứ muốn nuốt người này vào bụng mới cam lòng.

Mặc dù trước kia mỗi khi hai người hành sự giường chiếu Tiêu Nam Chúc luôn chủ động hơn, nhưng sau khi thực tủy tri vị(5), Trừ Tịch cũng bắt đầu học một ít cách lấy lòng người khác từ trên người Tiêu Nam Chúc. Có điều so với lịch sư nhà hắn, Trừ Tịch – suy cho cùng vẫn hơi bảo thủ trước loại chuyện này, luôn cầm lòng không đậu có chút câu nệ. Mà ngay lúc hắn đang nghĩ ngợi trong lòng, Tiêu Nam Chúc kể từ ban nãy vẫn luôn trầm mặc đã dùng dây buộc tóc đỏ tươi kia trói lỏng lẻo hai tay Trừ Tịch lại, sau đó lại nâng tay mạnh mẽ xé một mảnh gấm vóc từ góc áo bào của lịch thần hồng y.

[thực tuỷ tri vị(5) (食髓知味): đại khái là "ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa]

Gấm vóc bị xé phát ra tiếng vang nhỏ, Trừ Tịch bị trói lẳng lặng nhìn Tiêu Nam Chúc, đuôi mắt đỏ tươi vẽ ra một độ cong mê man vô tội. Tiêu Nam Chúc thấy thế nhếch môi cười, nhìn tư thái dịu ngoan yếu thế này của hắn lại càng cảm thấy dù cho đáy lòng có thứ gọi là lương tri luân thường thì cũng sớm quên sạch rồi.

Quá trình thuần phục dã thú luôn rất thú vị, trói tay chân nó lại, từng chút từng chút cắn nuốt mới có thể cảm nhận được hết nỗi sợ hãi và phục tùng khắc sâu nhất nơi đáy lòng nó. Ngày trước anh kiêng dè những thứ này nên chưa bao giờ động tâm tư như thế trên người Trừ Tịch, nhưng tình hình hiện giờ khác rồi, anh cũng nhịn hết nổi từ lâu rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc dùng gấm vóc đỏ thẫm trong tay che lại hai mắt đen như mực của Trừ Tịch. Mắt thấy nam nhân xinh đẹp này bất an mím mím môi vì rơi vào tăm tối, anh mới cúi người hôn hôn thể xác lạnh băng của Trừ Tịch, sau đó thấp giọng thầm thì.

"Cục cưng à... Tôi sẽ dịu dàng một chút... Đừng sợ."

----------------------------------------------------

Hôm nay A Nam lật kèo lên làm Top (nhún) :)))

Nhưng mn đừng hóng vì 2 anh kéo rèm lại ròi khum cho chúng ta thấy đâu (╥﹏╥)

----------------------------------------------------

Wattpad: https://truyenwiki1.com/tac-gia/xiaolongbaooo

Wordpress: https://xiaolongbao14.wordpress.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.