Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 123: Chương 123: Hải tộc





Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du
Tác giả: Thần Kiếm
Chương 123: Hải tộc
Dịch: Vô Ưu
Biên: Vô Ưu.
Nguồn:
Thần tượng sư Hoàng Long giáng lâm xuống Ải nhân tộc.
Không biết ai truyền ra tin tức ấy. Cơ hồ trong nháy mắt, cả vương thành Ải nhân tộc cũng đều sôi trào lên.
Từ phố lớn đến ngõ nhỏ, mỗi người đều truyền tai nhau. Sau khi biết được, từng người một đều vội chạy đi rồi lôi kéo những người khác, vẻ mặt ai nấy đều kích động hỏi chuyện này, buôn chuyện kia.
Trong một thời gian ngắn, buổi đấu giá trong vương thành Ải nhân tộc đã trở thành mục tiêu ọi người kéo về.
Đường xá của Ải nhân tộc vốn không rộng lớn, có thể nói là tương đối chật hẹp nhưng lần này,theo dòng người tuôn ra ùn ùn từ các ngôi nhà đá, những ngả đường đã trở thành "nước chảy không lọt".
Tộc trưởng Ải nhân tộc Phí Kỳ đang thương nghị với các trưởng lão trong tộc đột nhiên nhìn thấy con trai mình chạy vào với vẻ kích động, lại còn thở hào hển bèn hỏi: “Vội vội vàng vàng cái gì? Không thấy ta đang thương nghị với các trưởng lão hay sao? Đi ra ngoài!”
Nhưng đứa con trai chưa bao giờ dám làm trái lão một mảy thì lần này lại không lui ra mà vẫn đứng ì đó. Lúc Phí Kỳ sắp nổi giận thì gã mở miệng: “Cha, Thần tượng sư Hoàng Long tới!”
“Thần tượng sư Hoàng Long tới cái quái gì?” Phí Kỳ bắt đầu nổi bão, bèn quát lớn.
Phí Kỳ nhất thời không kịp phản ứng nhưng chúng trưởng lão trong đại sảnh đều đã ngây người.
“Thần tượng sư Hoàng Long!”
Tất cả trưởng lão trong đại sảnh nhất tề trố lớn mắt lên, cùng nhau đứng phắt dậy cùng một loạt.

Đến đây, Phí Kỳ mới kịp phản ứng.
Gần như ngay lập tức, vị tộc trưởng Phí Kỳ và chúng trưởng lão Ải nhân tộc, tất cả rầm rầm rộ rộ đều chạy vội về hướng tới tràng đấu giá hội.
Từ phòng đấu giá đi ra, nhòm Hoàng Long thấy ải nhân trên đường phố đầy chi chít. Bác Cách, Nạp Đặc và Cổ Tư Tháp càng nói không nên lời.
Cảnh tượng trong hội đấu giá đã đủ khiến cho người khác cảm thấy điên cuồng, mà hiện tại mọi người không còn cách nào để biểu lộ ý nghĩ trong lòng.
Phí Kỳ và chúng trưởng lão nhìn thấy Hoàng Long đi ra, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ sùng bái, kích động mà nói vô cùng cung kính: “Thần tượng sư Hoàng Long!”
Cuối cùng, trước vẻ mặt sùng kính lẫn mong chờ, cũng như sự thỉnh cầu của Phí Kỳ và chúng trưởng lão Ải nhân tộc, Hoàng Long chỉ có thể gật đầu chấp nhận đến đại sảnh nghị sự của tổng bộ Ải nhân tộc.
Nhìn thấy Hoàng Long đồng ý, mấy chục vạn ải nhân trên đường phố đều hoan hô nhiệt liệt.
Nhìn sự cao hứng lẫn sùng kính của mấy chục vạn ải nhân, đám người Bác Cách đều động dung.
Sau khi đến sảnh nghị sự ở tổng bộ Ải nhân tộc, Phí Kỳ và chúng trưởng lão Ải nhân tộc thỉnh đám người Hoàng Long ngồi xuống, còn bọn họ thì vẫn đứng đó, một mực cung kính.
Đối với bọn Phí Kỳ mà nói, trước mặt Hoàng Long thì bọn họ không dám ngồi.
Một lúc sau, Hoàng Long đã hiểu rõ nguồn cơn. Do cuộc tuyển chọn tộc trưởng vào mấy tháng sau, bởi vị Ai Đức kia muốn gia tăng danh tiếng ình để dễ bề tranh cử mà không tiếc giả mạo bản thân là đệ tử ký danh của Hoàng Long, hơn nữa còn mượn cơ hội thể hiện trong buổi đấu giá ma pháp kiếm.
Ai Đức này có địa vị rất cao trong Ải nhân tộc, được sự ủng hộ rất cao của những bậc trưởng giả có danh vọng nên luôn luôn không để Phí Kỳ và một số trưởng lão khác vào mắt, vì thế mới dám can đảm làm như vậy.
Nếu không phải hôm nay đụng nhằm Hoàng Long, vị tộc trưởng Phí Kỳ này cũng không làm gì được lão.
Có điều hiện tại, kết quả của Ai Đức này có thể tưởng tượng.
Phí Kỳ và chúng trưởng lão Ải nhân tộc đứng trước mặt Hoàng Long, thỉnh thoảng cẩn thận hỏi một số kỹ thuật về phương diện chế tạo vũ khí. Hoàng Long chỉ tùy ý chỉ điểm một câu cũng khiến Phí Kỳ và chúng trưởng lão Ải nhân tộc như nhặt được chí bảo, vẻ mặt rạng rỡ mà bái tạ không dứt.
Hoàng Long ở Ải nhân tộc một đêm, ngày hôm sau mới rời khỏi.
Lúc rời đi, mấy chục vạn ải nhân đến đưa tiễn đứng chật cứng hai bên đường, ngay cả những đứa trẻ cũng lớn tiếng thét tên Thần tượng sư Hoàng Long. Tất cả đều hướng về hắn mà mãnh liệt vung lên những cánh tay nhỏ bé.

Cho đến khi đã rời khỏi vương thành của Ải Nhân tộc rất xa, những ải nhân kia cũng vẫn theo sát không chịu trở về.
Hồi lâu sau, đã đi không biết bao nhiêu dặm, khi không còn thấy bóng dáng một ải nhân nào nữa, trong lòng đám Bác Cách, Nạp Đặc và Cổ Tư Tháp vẫn không cách nào bình tĩnh được.
Mười ngày sau khi rời khỏi Ải nhân sơn mạch, nhóm người Hoàng Long đã tới Vô Tận Chi Hải.
Nơi ngăn cách đại lục Hằng Nguyên và Chúng Thần đại lục, Vô Tận Chi Hải.
Đã qua nhiều năm như vậy, sở dĩ đại lục Hằng Nguyên không bị vong linh, hung linh cũng như những quái vật cường đại xâm chiếm, có thể thấy được rất rõ tác dụng trọng yếu của Vô Tận Chi Hải.
Có thể nói, vùng biển Vô Tận này chính là một lá chắn thiên nhiên an toàn nhất của đại lục Hằng Nguyên.
Nếu một ngày Vô Tận Chi Hải này biến mất, chỉ e rằng đại lục Hằng Nguyên sẽ rơi vào tình trạng khác thường thêm lần nữa.
Vô Tận Chi Hải, là nơi sinh hoạt của Hải tộc.
So với nhân tộc, các chủng tộc của Hải tộc càng thêm đa dạng hơn. Kình tộc, Sa tộc, Bạng tộc, Ngạc ngư tộc, Chương ngư, Quy tộc vân vân... mà nữ hoàng Hải tộc, Vưu Mạn bệ hạ chính là hoàng tộc trong biển cả, bộ tộc Mỹ Nhân ngư.
Nghe đồn rằng Vưu Mạn ấy chính là đệ nhất mỹ nhân của Hải tộc. Tất cả mọi người khi nhìn thấy đều bị vẻ mỹ lệ của nàng hấp dẫn.
Tất nhiên, Hoàng Long đã thấy vô số mỹ nhân: Nữ Oa, Tây Vương Mẫu, Đắc Kỷ... không người nào không phải là người đẹp nhất thiên hạ.
Khi Hoàng Long đến Vô Tận Chi Hải, trên một hải đảo chu vi mấy ngàn dặm ở mặt biển rộng mênh mông, Ma Lạc và chúng trưởng lão Long tộc hiện đang cung kính đứng trước mặt một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi ấy có dung mạo anh tuấn, trên người tản ra một loại oai vệ bức người vô hình. Y vận kim long bào, mái tóc màu hoàng kim xõa ra, hiển lộ khí phách chỉ thuộc về vua chúa.
“Ma Lạc, ngươi đến Long đảo đã đã hơn một tháng, thương thế hiện tại như thế nào?” Người trẻ tuổi hỏi bằng giọng thản nhiên. Dù giọng nói ôn hòa nhưng vẫn toát ra uy nghiêm mà không người nào có thể hoài nghi.
“Tạ ơn Long hoàng bệ hạ, thương thế của thần đã tốt hơn rồi!” Ma Lạc vội cung kính trả lời.
Rõ ràng, người trẻ tuổi này chính là kẻ mạnh nhất đại Lục Hằng nguyên, Long hoàng Phí Lợi của Long tộc!

Có điều, trên lý thuyết thì chỉ sau khi đạt tới Thần vực, Long tộc mới có năng lực biến ảo thành hình người. Long hoàng Phí Lợi này hiện giờ là thân người, chẳng lẽ y đã tiến hóa đến Thần vực ư?
Tất nhiên là không phải!
Phí Lợi và chúng trưởng lão Long tộc trên đảo cũng không ai đạt đến Thần vực, do đang thi triển bí thuật của Long tộc nên mới huyễn hóa ra hình người mà thôi, chứ không phải là thật thể.
Phí Lợi gật đầu: “Tốt lắm! Ngươi và Phỉ Đặc về hoàng cung đế quốc Long Ngữ trước đi. Qua trận này, ta sẽ đi đến đó một chuyến.”
Ma Lạc vui mừng ra mặt, cung kính nhận lệnh sau đó mới thối lui ra khỏi Long điện.
Đợi Ma Lạc đã lui ra hẳn, một người trong đám trưởng lão bước ra ngoài mà nói: “Long hoàng bệ hạ, đã dò ra được Thái cổ Long thần chi mộ trong Chúng Thần di chỉ.”
Vị này chính là Đại trưởng lão Long tộc, Âu Đa. Ngoài Thái thượng trưởng lão và Long hoàng ra thì lão chính là đệ nhất cường giả.
“Thái cổ Long thần chi mộ? Dò được rồi?!” Vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Long hoàng lộ ra sự vui mừng, sau đó bước xuống thềm ngọc của Long điện.
“Vâng, Long hoàng bệ hạ!” Âu Đa nở ra nụ cười hết cỡ, cung kính đáp.
“Tốt, tốt, tốt!” Long hoàng Phí Lợi nói luôn miệng, cười ha hả, khí phách toàn thân hiện rõ: “Rốt cuộc đã điều ra được Thái cổ Long thần chi mộ!”
“Đến lúc đó, khi ta có được thần thể của Thái cổ Long thần thì có thể đột phá Thần vực, thậm chí đạt tới đỉnh Thần vực!” Long hoàng Phí Lợi cười to, nắm chặt vuốt rồng, có khí thế vượt lên cả thiên hạ.
“Thần vực à, bọn ta đợi mấy trăm năm, rốt cuộc đã chờ được. Nghe nói lễ tế của Hải tộc rất nhanh sẽ tới, ngày hải tế cũng là lúc ta kết hôn với Vưu Mạn!” Trong mắt Long hoàng Phí Lợi không giấu nổi ý mừng.
Năm xưa, y và nữ hoàng Hải tộc Vưu Mạn đã có ước định, ngày y đạt tới Thần vực chính là ngày y cưới nữ hoàng Hải tộc Vưu Mạn về làm vợ.
Có điều, đạt đến Thần vực quá khó. Đã nhiều năm rồi, y đau khổ suy tính nhưng vẫn không cách nào đột phá, chỉ quanh quẩn ở đỉnh Thánh vực. Mặc dù đã chạm một tay vào Thần vực, nhưng một nửa kia chẳng ai biết đến khi nào mới vượt qua nổi.
Nhưng giờ đây không còn giống như vậy nữa, chỉ cần y có được thần thể Long thần ở Chúng Thần di chỉ thì trong một thời gian ngắn là có thể đột phá Thần vực.
Vừa nghĩ đến khi dung hợp thần thể Thái cổ Long thần, sau đó cưới nữ hoàng Hải tộc Vưu Mạn làm vợ, Phí Lợi không nén nổi sự kích động trong lòng.
Âu Đa và chúng trưởng lão Long tộc thừa cơ tiến tới, tất cả đều bày ra vẻ mặt cao hứng bợ đít rồng của Long hoàng liên miên bất tận.
* Nguyên văn là “trảo long thí của Long hoàng - chộp rắm rồng của long hoàng” ý chỉ nịnh hót, bợ đỡ. Lão phu dịch lại thành “bợ đít rồng” cho nó gần gũi với tiếng Việt.
“Chúc mừng Long hoàng bệ hạ! Đến khi tiến nhập Thần vực lại cưới được nữ hoàng Hải tộc Vưu Mạn bệ hạ!”
“Tốt, khửa khửa khửa!” Phí Lợi cứ hớn hở tiếp thu.

“Bệ hạ, còn tên Hoàng Long kia?” Một lúc sau, Âu Đa bước lên trước rồi nói.
Nghe cái tên Hoàng Long được Âu Đa thốt ra, đôi mắt Phí Lợi chợt lóe lên từng tia sắc bén lạnh lẽo.
“Long nhân?” Phí Lợi cười lạnh: “Bất kể Hoàng Long có phải là long nhân hay không, hắn đã dám giết thái tử và thái tử phi của đế quốc Long Ngữ, còn đánh cho Hoàng kim thánh long của Long tộc ta trọng thương... Hắn sẽ chết!”
“Chẳng qua, hiện thời cứ để cho hắn ồn ào một vài hôm nữa. Cứ đắc ý, đắc y đi! Đến lúc đó, đợi khi ta dung hợp thần thể của Thái cổ Long thần, lại đến giết hắn và cái Hoàng gia nho nhỏ kia sau!”
“Có điều là, tin vừa truyền về: trận đấu trước hắn một thân một mình đánh bại gia chủ gia tộc Ai Lam của đế quốc Thú Nhân, hai truyền đại kỳ tế tự, còn có tam đại Bỉ Mông cự thú. Chỉ e...” Một trưởng lão Long tộc khác mở miệng nói.
“Chẳng có gì phải lo cả! Đợi ta đạt đến Thần vực, bóp chết hắn cũng như bóp chết một con sâu mà thôi!” Phí Lợi phẩy phẩy tay, nói với vẻ không hề quan tâm.
Âu Đa lại bước lên, một lần nữa lại bợ đít rồng chu đáo hơn.
Phí Lợi hài lòng vuốt cằm. Trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Âu Đa, ngươi chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta liền lên đường đến mộ địa Long thần trong Chúng Thần di chỉ trước.”
“Vâng, Long hoàng bệ hạ!” Âu Đa khom người cung kính đáp.
Trong mộ địa Thái cổ Long thần có không ít sinh linh và hung linh cường đại, Phí Lợi phải chuẩn bị một phen.
Lúc Phí Lợi chuẩn bị đến Chúng Thần di chỉ tìm mộ địa Thái cổ Long thần, Hoàng Long mang theo mấy người Bác Cách đang bay trên không trung của Vô Tận Chi Hải.
Có điều Hoàng Long đã thi triển Độn hình thuật giấu đi bóng dáng mọi người cho nên trên đường đi cũng không chạm phải phiền toái gì. Dù sao nơi này cũng là “đất” của Hải tộc, Hoàng Long cũng không muốn chuốc thêm phiền phức, nên một đường đi tới cũng đã chậm mất không ít thời gian. Sau khi kết thúc hành trình đến di tích Chúng Thần, Hoàng Long còn phải vội chạy về tham gia lễ đại thọ thứ chín mươi của lão gia tử Triệu Dương.
Chẳng qua, lúc cả đám Hoàng Long đang phi hành vậy mà lại chạm trán Ma Lạc và chiến sủng Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc của hắn từ Long đảo đang định trở về đế quốc Long Ngữ. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Thấy Ma Lạc một người một rồng, Hoàng Long vừa lóe lên ý nghĩ đã liền phi thân tiến tới.
Từ Long đảo ra ngoài, Ma Lạc cưỡi chiến sủng Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc bay trên trời cao biển rộng nhìn về hướng vương quốc Lục Thông: “Hoàng Long, lần này ngươi nhất định phải chết!”
Trong Long điện, Long hoàng bệ hạ đã nói đến lúc đó sẽ tới đế quốc Long Ngữ. Ý vị của câu này, không cần nói cũng đủ hiểu.
Long hoàng bệ hạ ra tay, dù tên Hoàng Long này có lợi hại cũng chết chắc!
Trong lòng Ma Lạc mừng thầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.