Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 21: Chương 21: Cự tuyệt.




Hoàng Long từ chợ nô lệ trở về, vừa mới bước vào cửa Hoàng phủ liền bị tỳ nữ Hoàng Mai do mẫu thân Triệu Dung phái tới dẫn vào tiền đường đại sảnh.
Khiến cho Hoàng Long cảm thấy kinh ngạc chính là trong đại sảnh ngoại trừ cha mẹ, nhị cữu và lần trước vì mình tiến hành khảo nghiệm thiên phú - Lộ Pháp Đặc chấp sự, còn có một hồng phát lão nhân thân mặc Giáo Đình hồng bào, thấy mọi người nhất là Lộ Pháp Đặc đối với hồng phát lão nhân đặc biệt cung kính, Hoàng Long liền đoán ra thân phận của hắn.
Hoàng Hùng thấy con trai đi vào, ngoắc ngoắc tay, cười nói:“Long nhi, tới đây, vị này là Giáo Đình Hồng Y Đại Giáo Chủ - Thái Nhược đại nhân.”
Hoàng Long nhìn hồng phát lão nhân gật đầu “ừ” một cái.
Hoàng Hùng cùng Triệu Dung có chút lúng túng, sắc mặt lộ vẻ sớm biết trước là sẽ như thế, nhưng Triệu Thiên thì rất bất ngờ, hắn nhìn cháu trai một lát, sau đó ngầm dựng thẳng ngón tay cái.
Đối với đám Thiên Sứ Giáo Đình kia, hắn xưa nay vốn chẳng ưa gì.
Ngồi ở một bên, Lộ Pháp Đặc có chút không nhịn được, cung kính quay sang Thái Nhược ở bên cạnh bồi cười:“ Thái Nhược đại nhân, tiểu hài tử này tính tình luôn như thế.”
Thái Nhược khoát tay áo, lộ vẻ không thèm để ý, cười nói:“Không sao, trẻ con mà, đứa nào chả vậy.” Sau đó nhìn nhìn Hoàng Long mỉm cười:“Đứa nhỏ này trông thật khả ái, ta xem rất thích.” Nói xong, Thái Nhược ha ha cười một tiếng.
Lần này từ Thánh Sơn tới đây, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành, hắn vừa mới mua được Ma Pháp Kiếm nên rất cao hứng, mặc dù hoa phí hơn hai trăm vạn kim tệ, nhưng tiền đối với Giáo Đình mà nói chỉ là một con số mà thôi.
Trên đại sảnh, tất cả mọi người cũng phụ họa cười theo.

Lộ Pháp Đặc thấy Đại Giáo Chủ đại nhân không tức giận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tại Quang Minh Giáo đình, trên Chấp Sự là Bạch Y Giáo Chủ, trên Bạch Y Giáo Chủ là Hồng Y Giáo Chủ, sau đó mới đến Hồng Y Đại Giáo Chủ, mặc dù hắn là Thanh Y Chấp Sự ngày thường ở Lục Thông Vương Quốc uy phong bát diện, nhưng ở trước mặt Thái Nhược, hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Hồng Y Đại Giáo Chủ cầm quyền to, có thể không cần thông qua Giáo Hoàng tùy ý bãi miễn cái chức Thanh Y Chấp Sự quèn của hắn.
Hoàng Long lãnh đạm nhìn thoáng qua hồng phát lão nhân pha trò cũ rích, rồi nói với Hoàng Hùng và Triệu Dung:“Phụ thân, mẫu thân, nếu như không có chuyện gì, vậy con đi về trước.”
Mọi người ngẩn ra.
Triệu Dung nói :“Long nhi, không được hồ nháo.” Sau đó Triệu Dung lấy ra một kim sách mỏng, cười nói:“Đây là kim sách báo trúng tuyển của Thánh Chiến Học Viện do Thái Nhược đại nhân tự mình đưa tới, con được Thánh Chiến Học Viện tuyển chọn.” Nói đến đây, Triệu Dung vẻ mặt tự hào, con mình tuy trúng tuyển vào Thánh Chiến Học Viện, thế nhưng có thể làm cho Hồng Y Đại Giáo Chủ đích thân đưa kim sách trúng tuyển tới, đây là một loại vinh quang mà có cầu cũng không được.
Ở Hằng Nguyên đại lục, trong một trăm năm gần đây, nghe nói mới chỉ có mấy lần tiền lệ này thôi.
Mặc dù sau này con trai không thể học ở hai đại Học Viện Thần Phong và Ba Lỗ, nhưng Thánh Chiến Học Viện cũng không hề thua kém hai đại Học Viện kia, hơn nữa Thái Nhược lại tự mình tới đây, có thể đoán được con trai sau khi nhập học tại Thánh Chiến Học Viện, nhất định sẽ là trọng điểm bồi dưỡng, tiền đồ một mảnh vinh quang.
Thái Nhược ngồi tại chỗ, nở nụ cười tràn đầy tự tin.
Lộ Pháp Đặc trên mặt lại càng hâm mộ.

Phụ thân Hoàng Hùng cũng lộ vẻ cao hứng, chỉ có nhị cữu Triệu Thiên vẻ mặt bình thản, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Hoàng Long trong lòng cười lạnh, Thánh Chiến Học Viện? Sau này tốt nghiệp sẽ vì Quang Minh Điểu Nhân của Giáo Đình kia phục vụ? Kiếp trước hắn ở Xiển Giáo bị Nguyên Thủy chèn ép nên vô cùng hối hận vì đã gia nhập Xiển Giáo, bây giờ làm sao có thể tiến vào cái chuồng chim này để cho vận mệnh chính mình bị kẻ khác định đoạt.
Đem vẻ mặt của mọi người trong đại sảnh thu hết vào đáy mắt, Hoàng Long không thèm để ý đến lời nói của mẫu thân Triệu Dung, hướng nhị cữu Triệu Thiên hỏi:“Nhị cữu, Thần Phong học viện là một trong hai đại Học Viện ở Hằng Nguyên đại lục, đúng không?”
Triệu Thiên mắt hàm thâm ý nhìn cháu trai sáu tuổi trước mắt, gật đầu cười nói:“Đúng vậy.”
Hoàng Long nhìn sang Thái Nhược đang cười tự tin, mở miệng nói:“Chỗ này của ta không có vấn đề, cho nên ta lựa chọn Thần Phong Học Viện.”
Hoàng Long chỉ chỉ vào đầu mình, ý tứ rất rõ ràng, ta đây không phải kẻ ngu, hai đại Học Viện của Hằng Nguyên đại lục sao không chọn, lại đi chọn Thánh Chiến Học Viện gì đó?
Thái Nhược vẻ mặt vốn tràn đầy tự tin nhất thời lạnh xuống, mà Lộ Pháp Đặc cũng ngẩn ra, sắc mặt xanh mét rất khó coi, hắn không thể tưởng tượng được kết quả lại như thế này.
Thánh Chiến Học Viện mặc dù không phải là hai đại Học Viện trên Hằng Nguyên đại lục, nhưng vì sau lưng nó có Quang Minh Giáo Đình làm chỗ dựa, cho nên vào Thánh Chiến Học Viện, từ một khía cạnh mà nói, so với vào Ba Lỗ cùng Thần Phong hai đại Học Viện còn vinh quang hơn nhiều, một ít đại gia tộc thậm chí ngay cả ngũ đại đế quốc Hoàng Thất cũng muốn cho đệ tử tiến vào Thánh Chiến Học Viện mà cầu mãi không có cửa, bởi vì Thánh Chiến Học Viện đối với tân sinh yêu cầu cực kỳ hà khắc, vậy mà tiểu hài tử trước mắt này lại cự tuyệt Giáo Đình Đại Giáo Chủ Thái Nhược đại nhân đích thân tới cửa đưa kim sách trúng tuyển.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, ý tứ rõ ràng là chỉ có kẻ ngu mới tiến vào Thánh Chiến Học Viện!

Vũ nhục! Miệt thị! Đây là đối với Thánh Giáo châm chọc đến cực độ!
Lộ Pháp Đặc càng nghĩ càng giận, chỉ vào Hoàng Long quát lên:“Càn rỡ! Thái Nhược đại nhân cho ngươi vào Thánh Chiến Học Viện là coi trọng ngươi, ngươi không ngờ không biết tán thưởng!”
Chuyện biến hóa quá nhanh, Hoàng Hùng cùng Triệu Dung nhất thời không kịp phản ứng, nghe được lời của Lộ Pháp Đặc, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Triệu Thiên ở bên cạnh hừ một tiếng, cười lạnh nói:“ Chấp Sự nhà ngươi uy phong thật lớn a, có vào Thánh Chiến Học Viện hay không, là quyền tự do của cháu ta, chưa đến phiên ngươi tới chỉ dạy!” Nói xong, một chưởng chụp xuống, trực tiếp đem bàn gỗ bên cạnh hóa thành phấn vụn.
Triệu Thiên nổi giận, người khác sợ Quang Minh Giáo đình, nhưng hắn Triệu Thiên không sợ! Cho tới nay, hắn đối với bang thần côn Giáo Đình này rất không vừa mắt. Một Chấp Sự nho nhỏ lại dám ở trước mặt mình chửi chính mình cháu trai, nếu không phải băn khoăn thể diện của muội muội và muội phu, hắn đã sớm xuất thủ.
Lộ Pháp Đặc ngày thường uy phong đã quen, nay bị người đe dọa như thế, nét mặt già nua đỏ bừng, đang muốn cãi lại thì Thái Nhược ở bên cạnh khoát tay, mở miệng nói:“Được rồi, Triệu đoàn trưởng nói có lý, có vào Thánh Chiến Học Viện của chúng ta hay không, là quyền tự do lựa chọn của người ta.” Nói xong, Thái Nhược nhìn về phía Hoàng Long, cười nói:“Thật là đáng tiếc!”
Lúc này, một cỗ Tinh Thần áp lực cực kỳ nhỏ nhưng rất bén nhọn từ trên người Thái Nhược tràn tới.
Hoàng Long cảm thụ cỗ Tinh Thần áp lực của Thái Nhược bức vào trong đầu mình, hắn trong lòng giận dữ, gã Thái Nhược này không ngờ ác độc như vậy, nếu mình thật sự là một hài tử sáu tuổi bình thường, bị một kích kia, chỉ sợ là Thiên Tài cũng sẽ biến thành ngu ngốc.
Sáu năm qua, chưa từng có giây phút nào giống như lúc này, trong lòng Hoàng Long nổi lên khôn cùng sát ý.
“Nếu đã như vậy, chúng ta đành cáo từ, Hoàng gia chủ, Hoàng phu nhân, Triệu đoàn trưởng, không tiễn.” Thái Nhược sau khi thực hiện “ám chiêu”, đứng lên hướng mọi người từ biệt, vẻ mặt vẫn tươi cười, hoàn toàn không có chút tức giận nào vì chuyện lúc trước.
Làm Thánh Vực Ma Pháp Sư, hắn tự tin rằng đám người Hoàng Hùng không thể nhận ra động tác vừa rồi của hắn.

Chẳng qua hài tử thiên tài này… thật là đáng tiếc!
Thái Nhược mang theo chúng thủ hạ rời đi đại sảnh, khi đi qua Hoàng Long, nhìn hài tử thiên tài vẻ mặt có chút si ngốc, biết một thiên tài đã bị hủy, trong lòng âm thầm thở dài.
Đây cũng là ý tứ của Giáo Hoàng Bệ Hạ, nếu không thể sử dụng, vậy chỉ có thể hủy diệt.
Đám người Thái Nhược ra khỏi Hoàng gia rồi quay về Giáo Đình phân điện tại Lục Thông Vương Quốc.
Trở lại Giáo Đình phân điện, Lộ Pháp Đặc không nhịn được nói:“ Thái Nhược đại nhân, không ngờ Hoàng gia tiểu tử kia dám miệt thị Thánh Giáo ta, chuyện này quyết không thể bỏ qua, có cần hay không …?”
Thái Nhược khoát tay, nở nụ cười:“Không cần để ý Hoàng gia nữa, về phần tiểu tử kia, cũng không cần đi quản hắn làm gì.” Tiếp đó, hắn khóe miệng cười lạnh:“Hừ, thiên tài?”
Lộ Pháp Đặc trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Được rồi, chuyện này đến đây kết thúc, quan trọng bây giờ là cố chủ thần bí phía sau màn của thanh Ma Pháp Kiếm, trong một tháng này, ngươi phải điều tra ra cụ thể, một tháng sau ta phải mang Ma Pháp Kiếm trở về Thánh Sơn phục mệnh, ngươi nên biết Giáo Hoàng Bệ Hạ đối với nhiệm vụ lần này rất coi trọng.” Thái Nhược mở miệng ra lệnh.
“Vâng, thưa Thái Nhược đại nhân.” Lộ Pháp Đặc vội vàng cung kính đáp.
Chẳng qua, ngay cả Thái Nhược cũng không ngờ, chuyến đi này hắn vĩnh viễn trở về không được Thánh Sơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.