Hoàng Nhan Đoạt Phách

Chương 39: Mở đấu trường dò la tuyệt kỹ



Hoa Kiểm Diêm La đứng ở trước tiệc xoay mình lại, vẫy tay gọi :

- Lão đệ qua bên này.

Lệnh Hồ Bình ung dung tiến lại hỏi :

- Phải chăng bữa nay quý bang sắp đặt đại cuộc này là để thị uy với bản công tử ? Nếu không thế chẳng lẽ đây là cuộc hoan nghênh mà bày ra đại điện ?

Hoa Kiểm Diêm La mỉm cười đáp :

- Cả hai đều không phải.

Lệnh Hồ Bình nghênh mặt lên “ồ “ một tiếng hỏi :

- Thế thì chắc vì từ hôm mùa đông tới nay, đây là ngày tốt đẹp nên triệu tập toàn bang ra đây sưởi ấm chăng ?

Hoa Kiểm Diêm La khẽ đặng hắng đáp :

- Lão đệ thật khéo nói giỡn.

Lệnh Hồ Bình lại nhìn Phong Kiếm Vân hỏi :

- Lệnh phu nhân đâu ? Bữa trước ở giảng võ đường Cái Bang, đường chúa đã chịu một đòn của phu nhân, bản công tử càng nghĩ, càng khâm phục. Ai được một vị hiền nội trợ như vậy là chung thân hưởng thụ vô cùng . Bản công tử đã nghĩ tới nghĩ lui, quyết định với lên cao, thỉnh cầu thân sự, chỉ mong tiền bối đừng chê…

Phong Kiếm Vân biến sắc đã toan nổi nóng.

Hoa Kiểm Diêm La liền tươi cười xen vào :

- Bây giờ không phải lúc bàn việc đó. Lão đệ lại đây để lão phu giải khai huyệt đạo cho, lão đệ nghỉ nghơi một chút rồi lão phu quyết không để lão đệ thua thiệt.

Dứt lời, hắn giơ tay lên vỗ một cái giải khai những huyệt đạo trên vai cho Lệnh Hồ Bình. Lệnh Hồ Bình chẳng ngạc nhiên chút nào vì chàng đã tiên liệu lão tặc sẽ có những cử động này.

Nhưng chàng không muốn để lão tặc gia tâm phòng ngừa, cố ý trợn mắt lên làm như phải khuất nhục trước mặt đông người, lại tỏ ra tuyệt đối không ngờ việc làm của đối phương được đúng như lời nói mà giải khai huyệt đạo cho chàng thực sự.

Lão tặc ra chiều đắc ý hỏi :

- Thế nào ? Lão phu nói sao có đúng vậy không ?

Lệnh Hồ Bình làm bộ bâng khuâng đáp :

- Vụ này …

Lão tặc xua tay gạt đi :

- Còn chuyện chi lát nữa sẽ bàn. Bây giờ lão đệ hãy hoạt động huyết mạch là điều khẩn yếu.

Lệnh Hồ Bình không khách khí gì nữa, ngồi xếp bằng xuống đất vận nội công, điều hòa chân khí.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, chàng cảm thấy nội lực mình đã khôi phục như thường.

Tiếp theo Lệnh Hồ Bình đứng dậy, làm bộ rất cảm kích, nhìn Hoa Kiểm Diêm La lão tặc khoanh tay nói :

- Bây giờ lão hộ pháp có chuyện gì sắp đặt, xin chỉ thị cho .

Lão tặc cũng làm bộ ân cần, nghiêm nghị đáp :

- Lão phu nói thực cho lão đệ hay. Sự tình là thế này : Bang chúa chúng ta rất yêu thương người có tài, đã quyết định mời lão đệ gia nhập bản bang. Có điều, chức vị cao hay thấp thì trong lúc nhất thời khó bề nói quyết. Lão phu đã đề nghị mở ra một tiền lệ cho bản bang là để lão đệ có cơ hội tự do lựa chọn.

Lão dừng lại một chút rồi tiếp :

- Hiện bản bang đã triệu tập hết thảy từ Hắc Y hộ pháp đến Cẩm Y hộ pháp hội tụ ở Tổng đà. Lão đệ tự lựa lấy một người để ấn chứng. Lão đệ mà thắng Hắc y hộ pháp là được làm Thanh y hộ pháp. Nếu thắng Thanh y hộ pháp được làm Lam y hộ pháp. Cứ như thế mà tính lên, bản lãnh lão đệ đáng được ủy nhiệm chức gì thì đặt vào chức đó. Lão đệ có thể bắt đầu thử sức với Hắc y hộ pháp, những cuộc tỷ đấu không hạn định bao nhiêu lần.

Lệnh Hồ Bình tự hỏi : “Nếu thắng Cẩm y hộ pháp thì làm sao ?”

Chàng cũng biết ở trước mặt mấy lão tặc này không tiện hỏi câu đó, đành để tới việc hãy hay.

Mấy tên lão tặc từng trải hiển nhiên đã rõ chàng thụ nghiệp ở Tứ kỳ sĩ. Chỉ cần bức bách chàng động thủ là có thể nhận ra các loại chiêu thức để đoán biết nguồn gốc võ công của Tứ kỳ sĩ.

Chủ ý của mấy lão thực sự rất đích đáng, chỉ đáng tiếc là tìm lầm đối tượng. Mấy lão không nghĩ tới anh chàng Lãng Đãng công tử này chẳng chịu mắc bẫy một cách dễ dàng.

Lệnh Hồ Bình trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, đồng thời đảo mắt nhìn quanh, tựa hồ trong lúc thảng thốt chưa hiểu đầu tiên nên nhằm bọn hộ pháp nào để khiêu chiến. Chàng lộ vẻ ngần ngừ bất quyết, mà thực sự cũng đúng thế.

Đầu tiên chàng biết khiêu chiến với các hộ pháp nào đây ?

Từ Huỳnh y hộ pháp trở xuống cho đến Lam y, Thanh y, Hắc y, đừng nói chuyện lấy một chọi một mà lấy ba hay lấy năm chọi một, chàng đều tin là đả bại họ chẳng khó khăn gì.

Chàng tự hỏi :

- Đối với hạng số hai, số ba này thì sát hại dăm ba tên có được ích lợi gì không ?

Bản tâm chàng lúc này chỉ nhằm vào hai mục tiêu: một là tên khốn kiếp ở Trường Bạch Độc Phong Câu Tôn Nhất Minh và người đứng bên cạnh chàng tức Hoa Kiểm Diêm La .

Hai tên lão ma đầu này, chàng tự tin có thể đối phó được. Chàng lại có phương pháp hạ một tên rồi khiến cho tên nữa tự động đưa đầu vào dưới lưỡi kiếm của chàng.

Nhưng làm như vậy thì dù chàng không chết thì hy vọng ra khỏi ma trận hiện đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.

Trước kia, chàng chưa từng tính toán việc gì cho mình, nhưng nay tình hình khác hẳn. Chàng đã hứa lời tất phải thực hiện. Chàng đã tiến vào Ma động liên tiếp hai lần thì lần thứ ba, thứ tư hay hơn nữa cũng được. Nhưng tấm thân thanh bạch của tên a đầu Như Ý có giữ được lâu thế không ?

Vì vậy chàng phải nhẫn nại.

Thậm chí đối với Độc Phong Câu Tôn Nhất Minh, chàng cũng không thể tỏ thái độ khinh khi chán ghét. Hay hơn hết là chàng làm cho bọn ma đầu tin rằng chàng muốn sống và giữ ngôi cao tất phải thi triển hết tuyệt nghệ đã học được ở nơi Tứ kỳ sĩ.

Hoa Kiểm Diêm La thấy Lệnh Hồ Bình ngó lui ngó tới tỏ vẻ phân vân, hồi lâu không lên tiếng, liền tiến gần thêm một bước khẽ bảo :

- Trong bản bang từ bọn Lam y hộ pháp trở xuống, bản lãnh chẳng đáng kể gì, dù có bẻ cổ mấy tên cũng không sao. Nhưng lão đệ vừa mới hồi phục công lực nên gọi mấy tên Thanh y, Hắc y ra đấu trước cho gân cốt linh hoạt trở lại rồi sẽ tính.

Lệnh Hồ Bình làm bộ ngần ngại đáp :

- Bản công tử e rằng … như vậy cũng không ổn. Bây giờ đã thành người trong một nhà, lỡ ra tay hạ thủ quá nặng rồi đối xử với anh em ra làm sao ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Cái đó chẳng quan hệ gì. Qua bữa nay lão đệ ít ra cũng thành một vị Huỳnh y hộ pháp trong bang. Khi đó còn ai dám khinh mạn và không tôn kính nữa ?

Lệnh Hồ Bình trầm ngâm nói :

- Lão gia nói phải lắm .

Hoa Kiểm Diêm La giục :

- Lẹ lên, lẹ lên .

Lệnh Hồ Bình bắt đầu đi về hướng bọn Thanh y hộ pháp. Bọn này có đến hơn ba trăm, đứng thành hàng ngũ. Trong đám chẳng thiếu gì người mặt thịt, nhưng Lệnh Hồ Bình cũng thương cho thân thể họ. Nếu chàng ra tay thì cứ một kiếm chết một tên, giết chúng chẳng khác gì giẫm chết con kiến.

Vì thế, chàng ngó từ đầu đến cưối ra vẻ ngần ngừ. Chàng lại quay sang bọn Lam y hộ pháp.

Trong đám Lam y hộ pháp, quả nhiên có cả Thao quái Nam Cung Hầu và Tiết quái Bách Lý Quang. Lưỡng quái thấy chàng tiến lại ngoảnh mặt nhìn ra chỗ khác. Bọn Lam y hộ pháp hơn trăm tên, đại khái chưa ai hiểu rõ Lãng Đãng công tử bản lãnh đã đến trình độ không nên dây vào bằng Thao quái và Thiết quái.

Lệnh Hồ Bình nhìn hai lão mỉm cười rồi cũng buông tha.

Chàng buông tha hai quái vật đó vì hai nguyên nhân. Một là Lưỡng quái tuy phải cái tật ham rượu chè, mê tiền của, nhưng nói một cách nghiêm túc thì những ác tính hàng ngày chưa rõ rệt. Hai là Lưỡng quái trong bụng không hoài bão chí lớn, cũng chẳng biết phân biệt thị phi thiện ác, đúng là những tên ba phải. Chúng dễ bị người ngoài dụ dỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến chúng trở giáo đánh lại. Chàng muốn lưu hai lão lại để có thời cơ lợi dụng về sau. Không chừng có khi chúng là tay rất đắc lực.

Lệnh Hồ Bình tìm kiếm trong đám Thanh y hộ pháp còn lại, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không sao quyết định được.

Bên này, Thú tâm ông Lãnh Bắc Đẩu, Thiên sát ông Cáp Minh Niên, Tuyệt tình ông Tân Chiến Tương, tức Vô Lượng tam ma thấy Lệnh Hồ Bình bỏ bọn Thanh y hộ pháp qua lựa bên Lam y hộ pháp đều lộ nụ cười ra chiều hoan hỷ.

Thú tâm ông Lãnh Bắc Đẩu nhìn Hoa Kiểm Diêm La gật đầu nói :

- Thằng lỏi này nếu muốn làm Huỳnh y hộ pháp mà không đưa hết bản lãnh chân thực ra thì cũng đừng hòng sống qua được. Vừa rồi Cối lão dùng kế khích tướng quả nhiên hay thiệt.

Hoa Kiểm Diêm La vừa cười, vừa dùng phép truyền âm đáp :

- Gã tiểu tử này cũng giống như ông già nhà gã, bản tính rất cao ngạo. Chẳng thà chịu gãy xương chứ chẳng sợ cương đao. Đối với gã, phải có bộ mặt tươi cười mới hiểu lòng dạ gã được.

Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên đột nhiên lộ vẻ cao hứng khẽ nói :

- Coi kìa, thằng lỏi lựa đúng Nhiếp Hồn Thủ Âm hộ pháp rồi.

Tam ma cùng Hoa Kiểm Diêm La nghe nói nhìn theo. Bốn cặp mắt lấp loáng tựa hồ không tin ở chuyện quái dị này.

Hoa Kiểm Diêm La lẩm bẩm ;

- Quả là quái sự. Hơn trăm người, thằng lỏi không lựa ai lại lựa ngay vào Âm hộ pháp của chúng ta, dường như gã tiểu tử có điều gì bất mãn với mình…

Nguyên Lệnh Hồ Bình đứng trước hai hàng Lam y hộ pháp, ngoại trừ Thao Thiết lưỡng quái, khuôn mặt nào cũng lạ hoắc. Chàng lượn đi lượn lại thuỷ chung không quyết định được. Sau cùng, chàng chợt động tâm cơ, đang lúc chưa tìm được chủ ý, chợt nảy ra một biện pháp. Chàng bắt chước kiểu câu cá của Khương Thái Công, ai tình nguyện mới mắc câu. Chàng liền dương mặt lên đằng hắng một tiếng rồi hô :

- Tại hạ đã bôn tẩu giang hồ hơn hai năm, bạn hữu võ lâm chẳng mấy người không biết Lãng Đãng công tử tên gọi Lệnh Hồ Bình. Trong các vị đây, có vị nào nguyện ý cùng bản công tử trao đổi mấy chiêu chăng ?

Một hán tử cao nghệu mà ốm nhom ở giữa hàng sau liền hưởng ứng, rảo bước tiến

ra.

Dĩ nhiên Lệnh Hồ Bình không biết hán tử này là ai nên không ngờ gã lại là một nhân vật nổi tiếng nhất trong bọn Lam y hộ pháp.

Hai người đi vào giữa đấu trường.

Lệnh Hồ Bình chắp tay hỏi :

- Cách xưng hô hộ pháp thế nào ?

Nhiếp Hồn Thủ lạnh lùng đáp :

- Tại hạ là Nhiếp Hồn Thủ Âm Tại Bình.

Lệnh Hồ Bình “ ủa “ lên một tiếng nói :

- Hay lắm. Hộ pháp là Âm Tại Bình, tại hạ tên gọi Lệnh Hồ Bình danh tự chúng ta đều có chữ Bình. Thật là cơ duyên trùng hợp hiếm có. Nghe ngoại hiệu của các hạ thì chắc là không dùng đến binh khí ?

Nhiếp Hồn Thủ Âm Tại Bình mặt lạnh như tiền đáp :

- Âm mỗ không dùng binh khí là việc của Âm mỗ. Còn tôn giá cứ việc tùy tiện.

Lệnh Hồ Bình bụng bảo dạ :

- Xem chừng ta lựa đúng người rồi. Hắn dùng giọng lưỡi này với Lãng Đãng công tử thì quả hắn đến ngày tận số.

Chàng mỉm cười không khách sáo gì nữa, khoanh tay hô :

- Xin mời hộ pháp .

Nhiếp Hồn Thủ cất tiếng lạnh như băng đáp :

- Xin mời .

Hắn vẫn đứng nguyên chỗ tỏ ý không muốn động thủ trước. Lệnh Hồ Bình thấy đối phương làm phách, không khỏi ngấm ngầm bốc lửa hận .

Nếu lúc này chàng nổi lòng dạ tàn độc mà thi triển những tuyệt học của ba vị Giáp Tý kỳ sĩ, Ất Sửu kỳ sĩ, Bính Dần kỳ sĩ vừa vận dụng Như Ý huyền công, thêm vào Cửu Cung Di Hình bằng nội lực hùng hậu, thân pháp mau lẹ, đánh ra một chiêu Vô Tướng thần chưởng biến hoá vô cùng thì chỉ một hồi cũng đủ khiến cho đối phương phải lóa mắt.

Nhưng trong lúc mở đầu, chàng chưa muốn làm thế. Chàng còn định bụng bữa nay thủy chung không phải phô trương võ công của Tứ kỳ sĩ để mấy lão thất vọng, xem chúng còn giở trò gì nữa.

Chàng hô một tiếng lễ nhượng rồi tiến lên, bàn tay để trước ngực bằng bận phóng

ra.

Tuyệt tình ông Tân Chiếm Tương khẽ bật tiếng ỡ ô hay ữ hỏi :

- Thủ phá sơ khởi này của môn phái nào ?

Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên cau mày đáp :

- Lão phu cũng không hiểu .

Thú tâm ông Lãnh Bắc Đẩu khoát tay nói :

- Hãy coi gã tiếp tục rồi sẽ bàn .

Lệnh Hồ Bình nghe tiếng Tam ma bàn nhau suýt nữa bật cười. Nguyên chàng trí nhớ hơn người, những sách vở đã qua mắt là không quên nữa. Lần trước chàng lấy được bộ Thái Tổ quyền kinh của Tái Bắc nhân việân, tiện tay lật qua mấy trang đã thuộc lòng ngay .

Phát chưởng này của chàng chính là chiêu “Huy Qua truyền lệnh “õ ởû trang thứ ba trong cuốn kinh đó.

Sự thực theo đúng trong kinh thì lúc phóng chiêu chưởng này, tay nắm lại thành quyền chứ không phát chưởng. Thái Tổ quyền kinh thất truyền đã lâu, chiêu thức trong

kinh ít người biết đến. Lệnh Hồ Bình lại hóa quyền thành chưởng, dĩ nhiên Tam Ma điên đầu cũng không mò ra được.

Lệnh Hồ Bình giỡn chơi một chiêu này chẳng những khiến cho Vô Lượng tam ma hồ đồ mà cả Nhiếp Hồn Thủ đối diện với chàng cũng thấy chiêu thức quá tầm thường, chẳng có chi là kỳ dị mà làm cho gã chân tay luống cuống .

Trong lúc thảng thốt, gã không hiểu có nên đón tiếp hay không. Nguyên Lãng Đãng công tử xuất thân từ Kỳ sĩ bảo, lại trải qua sự rèn luyện của Tứ kỳ sĩ, ai cũng cho là thân thủ chàng không phải tầm thường, có nghĩ đâu tới chàng ra chiêu chẳng vào phương pháp nào hết.

Nhiếp Hồn Thủ nhận định chiêu thức của Lệnh Hồ Bình tuy tầm thường nhưng lại sợ nó ẩn dấu những biến hoá thần diệu, nếu vội vã đón tiếp chắc là mắc bẫy.

Gã nghĩ vậy liền tung mình nhảy lùi về phía sau .

Lệnh Hồ Bình cũng không rượt theo. Chàng đứng yên dừng tay lại.

Bây giờ mọi người mới nhận ra chiêu thức của Lệnh Hồ Bình sự thực chỉ có vậy, căn bản chẳng có chi là kỳ dị. Mọi người coi mặt đất đầy tuyết phủ, không thấy tuyết bắn lên, đủ biết chàng chưa vận dụng đến ba thành công lực.

Một vị Lam y hộ pháp đệ nhất trong bang là Nhiếp Hồn Thủ trước một chiêu tầm thường đã nhảy lùi xa đến ba trượng khiến cho bao nhiêu hộ pháp trong trường ngó thấy bất giác nổi lên tràng cười hô hố.

Nhiếp Hồn Thủ mặt đỏ bừng lên. Gã thẹn quá hóa giận. Hai mắt lộ đầy sát khí.

Gã rung hai tay một cái, vọt mình lên không, hú một tiếng dài. Người ngã tựa cây cầu vồng đột nhiên sa xuống nhanh như điện chớp chẳng khác quạ vồ gà con. Gã chĩa ngón tay trỏ và ngón tay giữa bên phải như hai mũi kích đâm vào cặp mắt Lệnh Hồ Bình. Tay trái gã vận kình để phòng bị đâm không trúng là vung chưởng đánh vào trước ngực đối phương.

Một chiêu hai thức của Nhiếp Hồn Thủ trợ giúp cho nhau đủ thấy lòng dạ tàn độc định hạ đối phương ngay.

Lệnh Hồ Bình cũng rất đỗi ngạc nhiên. Chàng thật không ngờ trong đám Lam y hộ pháp lại có nhân tài xuất sắc đến thế .

Chàng không dám coi thường nữa, vội vận đầy dủ chân khí chờ đối phương tới gần, đột nhiên hạ thấp hai vai xuống, người ngửa về phía sau, một chân chống đất xoay đi một vòng như cơn lốc để lăn tới tập hậu Nhiếp Hồn Thủ.

Nhiếp Hồn Thủ thấy người y nhũn ra đã tưởng chàng thi triển công phu “õKim lý đảo xuyên ba“õ nhảy ngược trở lại. Muốn chiếm đoạt tiên cơ, gã thu hai ngón tay phải về, đẩy cánh tay trái ra phía trước một cách đột ngột.

Lệnh Hồ Bình dĩ nhiên chẳng nể nang gì nữa. Chàng vừa xoay mình, vừa phóng chưởng đánh liền.

Nhiếp Hồn Thủ đẩy tay trái ra rồi mới phát giác bóng người trước mặt mất hút, toan vọt mình chênh chếch đi thì một cơn gió lạnh thổi vào sau gáy.

Trong lúc cấp bách, chẳng có cách nào giữ được toàn vẹn. Gã nghiến chặt hai hàm răng, ngoẹo đầu đi một chút để tránh nơi khẩn yếu, đành lấy vai bên trái hứng phát chưởng của Lệnh Hồ Bình.

Lệnh Hồ Bình có thể xoay chưởng làm đao hớt một cái chặt gãy xương cổ đối phương, nhưng chàng nghĩ lại bất tất phải làm như vậy.

Công phu của người luyện võ dĩ nhiên đều ở hai cánh tay. Nếu phóng chưởng đánh gẫy một bên thì Nhiếp Hồn Thủ chẳng thành phế nhân cũng khó lòng làm ăn gì được nữa.

Nhiếp Hồn Thủ rú lên một tiếng, chúi về phía trước mấy bước, phải gắng gượng mới đứng vững được.

Lệnh Hồ Bình chắp tay nói :

- Đa tạ hộ pháp đã nhân nhượng.

Hai tên Hắc y hộ pháp từ hàng ghế mé đông chạy ra nâng đỡ Nhiếp Hồn Thủ qua một bên.

Trong trường từ cấp Lam y hộ pháp trở xuống thấy Lệnh Hồ Bình đánh trọng thương Nhiếp Hồn Thủ một cách quá đễ dàng đều ngấm ngầm kinh hãi. Nhất là bọn Vô Lượng tam ma phải một phen cụt hứng vì đã tổn hại một tên Lam y hộ pháp rất đắc lực mà chẳng thu lượm được chút kết quả nào.

Hoa Kiểm Diêm La sợ Lệnh Hồ Bình thấy ngon ăn làm nữa, vội chạy vào trong trường nở nụ cười gian hiểm hỏi :

- Thân thủ của lão đệ quả nhiên không phải tầm thường. Từ nay bản bang được thêm một vị Huỳnh y hộ pháp. Thế nào ? Phải chăng lão đệ hãy còn cao hứng ?

Lệnh Hồ Bình mỉm cười đáp :

- Đúng thế. Có điều tại hạ mà khiêu chiến với các vị Huỳnh y hộ pháp thì chưa chắc nắm vững phần thắng.

Hoa Kiểm Diêm La thấy chàng chưa chịu đình thủ lại cười nói :

- Đáng tiếc Thượng Nguyên Dương bữa nay vắng mặt, không thì lão đệ có thể chắc chắn thăng lên cấp nữa. Hiện giờ mấy vị có mặt tại đây thực ra tương đối không tiện khiêu chiến. Lão đệ là người từng trải, nhũn nhặn, lão phu rất khâm phục. Bữa nay có lỡ, vẫn còn nhiều cơ hội khác. Chúng ta hãy chờ Thượng Hộ pháp trở về sẽ tính .

Mấy câu của hắn gồm ngấm ngầm hai ý nghĩa : một mặt nhắc Lệnh Hồ Bình là không nên gây với bọn huỳnh y hộ pháp, một mặt lão có ý bảo chàng trước ở Trương Dương chẳng đã thắng một vị Huỳnh y hộ pháp rồi đấy ư.

Lệnh Hồ Bình cười thầm nghĩ bụng :

- Lão tặc này không trầm tĩnh được nữa rồi. Lão tưởng bản công tử mới hạ được tên Lam y hộ pháp liền đình thủ chăng .

Hoa Kiểm Diêm La thấy chàng miệng nói không dám khiêu chiến mà vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích, khiến lão hết đường du thuyết.

Lão liền hất đầu lên nói :

- Nào. Chúng ta hãy về chỗ ngồi để tính toán lại rồi hãy quyết định cũng chưa muộn. Cuộc đấu sau này có vẻ vô cùng quan hệ cho lão đệ. Thắng ra cố nhiên là một đại hỷ sự, nhưng vạn nhất… lỡ tay… thì bất luận thất bại về tay ai trong bọn họ, sau này ở với nhau tuy địa vị tương đồng, cùng là Huỳnh y hộ pháp nhưng chắc lão đệ cũng… cũng cảm thấy có điều khó chịu .

Mỗi tiếng nói của hắn là một viên thuốc độc, nhưng thoảng nghe lại đầy vẻ ân cần tha thiết, tưởng chừng như vì hoàn cảnh của Lệnh Hồ Bình sau này mà bàn .

Lệnh Hồ Bình cười đáp :

- Chẳng phải đợi đến ngày sau mà đúng như lời lão cối nói, ngay bây giờ bản công tử cũng thấy ngượng mặt rồi.

Hoa Kiểm Diêm La giả vờ kinh ngạc hỏi :

- Tại sao vậy ?

Lệnh Hồ Bình cười đáp :

- Bữa nay trước mặt bao nhiêu anh em trong toàn bang mà bản công tử cứ thế này lầm lũi rời khỏi trường đấu thì chẳng khác gì mình đã mặc nhiên thừa nhận mình bản lãnh kém cỏi không tương xứng với bất cứ một vị nào trong Huỳnh y hộ pháp. Lão cối thử nghĩ coi bản công tử còn mặt mũi nào ngang hàng với người ta ?

Hoa Kiểm Diêm La trầm ngâm gật đầu công nhận :

- Lão đệ nói thế cũng phải .

Đoạn hắn ngửng đầu lên cố ý lộ vẻ khó nghĩ nói tiếp :

- Nhưng …

Lão vừa mở miệng, Lệnh Hồ Bình đã trỏ vào Độc Phong Câu Tôn Nhất Minh hỏi :

- Cách xưng hô vị Huỳnh y hộ pháp kia thế nào ?

Hoa Kiểm Diêm La đáp :

- Ủa. Vị đó ư ? Y là Tôn Nhất Minh hộ pháp ở bản bang.

Lệnh Hồ Bình gật đầu hỏi :

- Vị hộ pháp này được đấy.

Hoa Kiểm Diêm La dường như chỉ sợ chàng nói nữa, nếu không mau tác hợp sẽ sinh biến cố. Hắn liền vẫy tay hô :

- Tôn hộ pháp. Lại đây .

Độc Phong Câu ngang nhiên dời khỏi chỗ ngồi, rảo bước tiến vào trong trường .

Hết thảy hộ pháp các cấp thấy Lệnh Hồ Bình đã được chức Huỳnh y hộ pháp vẫn chưa thỏa mãn lại còn khiêu chiến với Huỳnh y hộ pháp Độc Phong Câu liền châu đầu ghé tai, thì thầm nghị luận .

Hiển nhiên mọi người đều cho là anh chàng Lãng Đãng công tử này tự phụ thái

quá.

Một vị Huỳnh y hộ pháp địa vị trong bang tương đối khá cao rồi, những thứ được hưởng thụ đã khiến cho người ta phải thèm muốn. Họ đều công nhận lời nói của Hoa Kiểm Diêm La vừa rồi rất xác đáng. Đáng tiếc anh chàng Lãng Đãng công tử nhỏ tuổi hợm mình. Cuộc đấu này mà thắng thì dĩ nhiên là hỷ sự, vạn nhất thất bại há chảng tự chuốc lấy cái nhục vào mình ?

Độc Phong Câu sử dụng một cặp Tử Kim Câu. Hắn đã nội công thâm hậu lại có chiêu thuật tinh kỳ. Muốn chiến thắng hắn không phải chuyện dễ dàng. Bọn họ làm sao hiểu được trong lòng Lệnh Hồ Bình đang nghĩ gì .

Hoa Kiểm Diêm La quay lại hỏi :

- Lão đệ muốn sử dụng binh khí gì ?

Lệnh Hồ Bình liếc mắt nhìn Độc Phong Câu, miệng đáp :

- Lão Cối bất tất phải quan tâm. Bản công tử đã có khí giới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.