Hoàng Nữ Trở Về

Chương 11: Cô gái thô tục



Trên xe ngựa, Mạc Linh Thanh luôn cố bắt chuyện với Mạc Linh Nhi nhưng cô thi thoảng mới đáp lại đôi ba câu. Mạc Linh Thanh ngoài mặt thì không tức giận, nhưng trong lòng chắc đã thầm chửi rủa cô nhiều lần.

Để ta xem ngươi có thể giả vờ đến lúc nào, Mạc Linh Thanh thầm nghĩ.

Lát sau, người đánh xe nói vọng vào, “Nhị tiểu thư, tới nơi rồi ạ.”

Trong đình có rất nhiều người, một trong số họ lên tiếng, “Ngũ hoàng tử, nghe nói Đại tiểu thư phủ thừa tướng cũng đến đó ạ.” Gã không thèm che giấu vẻ coi thường trong mắt mình.

Ngũ hoàng tử sầm mặt, hơi siết tay lại. Ai thấy vậy cũng tự hiểu hắn ta không thích người khác nhắc đến chuyện này.

“Ôi, các ngươi nhìn kìa, đó chẳng phải là xe ngựa của phủ thừa tướng sao? Rốt cuộc ta lại được gặp Thanh Nhi xinh đẹp rồi.” Tần thế tử nói xong thì đi về hướng xe ngựa.

Mạc Linh Thanh vừa vén rèm lên đã thấy Tần thế tử, trong mắt cô ta chợt ánh lên sự thất vọng. Song nghĩ tới Mạc Linh Nhi đằng sau, cô ta bèn giả vờ xấu hổ đỡ tay Tần thế tử xuống xe.

“Cảm ơn thế tử, nhưng Đại tỷ của ta vẫn còn trên xe ngựa.” Không biết Mạc Linh Thanh vô tình hay cố ý nói câu đó cho mọi người nghe.

“Cô ta còn trên xe thì liên quan gì đến bản thế tử chứ, ta chỉ đến đón nàng thôi.” Tần thế tử si mê nhìn Mạc Linh Thanh, mấy ngày không gặp, Thanh Nhi lại đẹp hơn nữa rồi.

Mọi người trong đình đều nghe thấy câu này, họ đều chú ý đến chiếc xe ngựa, thầm nghĩ không biết Đại tiểu thư phủ thừa tướng sẽ phản ứng thế nào đây. Mạc Linh Nhi ngồi trên xe cũng nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi. Cô em gái này của cô đúng là biết quan tâm. Ở thời đại này, bình thường phụ nữ xuống xe phải có công tử đến đỡ. Giờ cô đường đường là đích nữ phủ thừa tướng mà lại bị đối xử lạnh nhạt thế này, vậy khác nào đang sỉ nhục cô?

Không ai ngờ rằng Mạc Linh Nhi lại tự vén rèm rồi nhảy xuống xe, bình tĩnh không chút xấu hổ như mọi người nghĩ.

Song có vài người dù bạn làm gì họ cũng không vừa ý.

“Một cô nương nhà gia giáo mà thô tục thế đấy.” Lục hoàng tử lên tiếng, cậu ta là em trai ruột của Ngũ hoàng tử. Cậu ta biết anh mình rất ghét cô gái này, vì cô không xứng, cậu ta muốn nhân cơ hội này sỉ nhục cô.

Mạc Linh Thanh nhìn Lục hoàng tử rồi lễ phép đáp, “Xin hỏi vị công tử này là ai?”

“Hừ, không nhận ra bản hoàng tử mà còn nói.” Lục hoàng tử tỏ ra khinh thường.

Mạc Linh Nhi đang không hiểu mình đã làm gì lại đắc tội cậu chàng này thì có người bên cạnh nói: “Đây là Lục hoàng tử, vậy mà cũng không biết.”

Mạc Linh Nhi nghe vậy là hiểu rồi, cô nhìn Ngũ hoàng tử vẫn im lặng đứng bên cạnh. Không thể không nói Ngũ hoàng tử có vẻ ngoài khá được, dáng người cao gầy, mặc trường bào màu đen thêu hoa văn lá trúc xanh, thắt lưng đính ngọc càng tôn lên vẻ tao nhã của hắn ta, làm nổi bật hình tượng quý công tử đẹp đẽ.

Ngũ hoàng tử thấy Mạc Linh Nhi nhìn mình thì cảm thấy vừa phiền vừa ghét. Song hắn ta không ngờ cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi.

Cô đã gặp cả tá những anh chàng đẹp trai hơn thế này, người ta còn chưa nói gì mà hắn đã tỏ thái độ rồi.

Ngũ hoàng tử thấy Mạc Linh Nhi không để ý mình thì hơi khó hiểu, chẳng lẽ cô thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, làm vậy để khiến hắn ta chú ý? Đúng là ngây thơ!

“Thì ra là Lục hoàng tử, tiểu nữ ít khi ra ngoài nên chưa được gặp ngài, không biết cũng là chuyện bình thường.” Mạc Linh Nhi lạnh nhạt đáp.

Nhờ phản ứng này mà mọi người được mở rộng tầm mắt, sao nghe nói đích nữ phủ thừa tướng yếu đuối ngu ngốc lắm cơ mà, cũng vì vậy nên Ngũ hoàng tử mới ghét cô, nhưng giờ gặp thì đâu giống như vậy chứ?

Lục hoàng tử không biết phải trả lời thế nào, cũng đúng, cậu ta đâu thể trách người khác vì sao không biết cậu ta được. Nếu vậy thì rất nhiều dân chúng chưa từng được gặp cậu ta, vậy họ cũng sai sao?

“Mà vừa rồi Lục hoàng tử nói tiểu nữ thô tục phải không?”

Ấn tượng của mọi người vừa được thay đổi nay lại đâu hoàn đấy, cô gái này đúng là đầu óc có vấn đề. Lục hoàng tử còn chưa biết đáp lại thế nào, cô lại tự kiếm cớ cho người ta mắng.

Y như rằng, Lục hoàng tử nghiêm túc đáp, “Chẳng lẽ ta nói sai à? Có con gái nhà nào nhảy xuống xe như ngươi không?”

“Ồ? Vậy Lục hoàng tử nghĩ tiểu nữ nên xuống xe thế nào đây?” Mạc Linh Nhi hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là phải có người đỡ...” Lục hoàng tử chưa nói hết câu đã thấy không ổn. Nếu vì tự xuống xe mà Mạc Linh Nhi bị nói là thô tục, vậy một đám quân tử cố tình khiến cô trở nên thô tục thì sao?

“À, vậy thì do tiểu nữ không đúng rồi. Nhưng không ai đến đỡ tiểu nữ, tiểu nữ cũng không thể cứ ngồi mãi trên xe được. Nếu vậy mọi người lại phải đợi lâu, tiểu nữ lại càng có lỗi hơn.” Ánh mắt Mạc Linh Nhi ẩn giấu sự mỉa mai.

“Ngươi...” Lục hoàng tử nghẹn họng, vì những gì Mạc Linh Nhi nói đều có lý cả.

Mọi người không ngờ Mạc Linh Nhi lại đối đáp một cách thản nhiên như vậy, lời cô nói khác nào vả vào mặt bọn họ chứ? Do ngay từ đầu là họ muốn để cô xấu mặt nên mới mời cô tới. Một thiếu niên anh tuấn đứng trong đám đông khẽ mỉm cười, đúng là không thể tin được lời đồn đãi của người đời, Đại tiểu thư phủ thừa tướng rất thú vị.

“Đại tỷ, mọi người đều là bạn bè thân thiết nên không có ý gì đâu ạ. Chúng ta nhanh vào đi, đừng để mọi người chờ lâu.” Mạc Linh Thanh kéo tay áo Mạc Linh Nhi. Cô ta nói vậy cũng là gián tiếp tìm đường lui hợp lý cho tất cả mọi người. Thanh Nhi đúng là một cô gái hiền lành!

“Hừ, ta không thèm chấp con gái, bản hoàng tử không so đo với ngươi nữa.” Lục hoàng tử nói dứt lời bèn quay người đi vào đình.

Mạc Linh Nhi không nói gì thêm mà bước vào đình, khi đi qua Ngũ hoàng tử cũng không ngừng lại dù chỉ một giây, hoàn toàn coi như hắn ta không tồn tại.

Ngũ hoàng tử rất không vui khi thấy Mạc Linh Nhi ngó lơ mình. Cô dám làm lơ hắn! Trước đây mỗi lần Mạc Linh Nhi nhìn thấy hắn đều sẽ dùng đủ lý do để tiếp cận, chỉ cần hắn có mặt là ánh mắt của cô sẽ luôn hướng về phía hắn. Nhưng hôm nay cô làm sao vậy? Tuy bề ngoài thì vẫn tầm thường như trước song lại khiến người khác có cảm giác khó tả. Ngũ hoàng tử thầm cảm thấy khó chịu, hắn nghĩ hẳn đây là mục đích của Mạc Linh Nhi.

Hắn không biết rằng Mạc Linh Nhi trước kia lúc nào cũng sợ sệt, không chú tâm đến quần áo, cũng không biết trang điểm. Như vậy thì dù mặt có đẹp hơn nữa cũng trở nên bình thường.

Diện tích đình hóng mát rất lớn, ước chừng có thể chứa được hơn hai mươi người, từng chi tiết được đẽo gọt rất tỉ mỉ. Trong đình có vài chiếc bàn bày đầy hoa quả tươi và đồ ngọt.

Mạc Linh Nhi đứng trong đình ngắm hồ nước trong trước mặt. Đương vào hạ nên hoa sen nở khắp hồ, gió nhẹ thổi qua làm nước hồ lăn tăn gợn sóng, những chú chim nhỏ thi thoảng lượn xuống mặt hồ mổ một cái rồi lại bay đi.

Không khí thời này thật tuyệt, Mạc Linh Nhi hít sâu một hơi và thầm nghĩ. Trong không khí còn thoảng hương nước ngọt lành và mùi hoa sen thơm ngát.

Nếu xung quanh không có một đám người thì cảnh này sẽ càng đẹp hơn nữa.

Mọi người ngồi xuống xong thì bắt đầu túm năm tụm ba trò chuyện rôm rả.

Mạc Linh Nhi không quen biết ai và cũng không có nhu cầu cần làm quen với ai, cô ngồi tại chỗ bóc vỏ nho ăn. Song mới ăn được vài quả đã có người tìm đến. Mạc Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn, thiếu niên mặc áo trắng đứng đó mỉm cười với cô.

Lại là một anh chàng đẹp trai, được đó! Từ lúc đến đây, Mạc Linh Nhi chưa thấy một người nào xấu xí cả.

“Xin hỏi công tử có chuyện gì không?” Mạc Linh Nhi dừng bóc nho, hỏi hắn ta.

Thiếu niên nọ đột nhiên mỉm cười.

“Công tử cười gì vậy?” Mạc Linh Nhi nhíu mày, người này cứ nhìn cô rồi cười mãi, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?

“Ta đang cười mấy lời đồn đãi giả dối kia.”

Lời đồn ư? À, chắc hắn ta đang nói đến mấy lời đồn không tốt về cô đây mà. Thực ra cô cũng không để tâm lắm.

“Đồn thế nào thưa ngài?”

“Người ta đều nói Đại tiểu thư của phủ thừa tướng rất ngu ngốc, nhưng ta thấy hoàn toàn không phải vậy.” Hắn ta nói xong bèn chỉ vào ghế cạnh Mạc Linh Nhi, “Ta có thể ngồi đây không?”

“Đương nhiên là được.” Thấy anh chàng này không có ý xấu nên Mạc Linh Nhi lễ phép đáp lại.

“Tại hạ là Phong Hiên Nhã.” Phong Hiên Nhã nói tên của mình ra xong thì chú ý thái độ của Mạc Linh Nhi.

Phong Hiên Nhã à? Là Phong gia - gia tộc xếp thứ hai trong sáu gia tộc lớn sao?

Mạc Linh Nhi nghe nói thời này có sáu gia tộc giàu có nhất nước, gia nghiệp của sáu gia tộc này rất lớn, kinh doanh ở nhiều lĩnh vực, nắm mạch máu của quốc gia, cả hoàng đế cũng nể họ vài phần.

“Thì ra là Phong thế tử, không ngờ thế tử cũng rảnh rỗi đến đây chơi.” Mạc Linh Nhi đáp rất lạnh nhạt.

Phong thế tử không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ cô không biết hắn ta là ai sao? Nhưng nước La Lan chỉ có một gia tộc họ Phong thôi mà, huống chi vừa rồi cô cũng gọi hắn ta là thế tử. Cô biết thân phận của hắn ta nhưng vẫn có thể bình tĩnh như vậy à? Cô gái này thật thú vị.

“Ta...” Phong Hiên Nhã đang định nói mình đến cùng Ngũ hoàng tử thì thấy có người đi tới trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.