Mạc Linh Nhi đặt Tố Nguyệt lên giường rồi đi lấy nước ấm về lau người cho nha đầu ấy. Nhìn từng vết thương trên người và lỗ kim trên đầu ngón tay Tố Nguyệt, Mạc Linh Nhi chỉ muốn giết chết Vương thị. À không, nếu chết không thôi thì nhân từ với bà ta quá.
Sau khi mẫu thân qua đời, cô và Tố Nguyệt luôn bị người đàn bà ác độc này hành hạ. Dù sao cũng nên trả lại tất cả những gì bà ta từng gây ra đã. Mạc Linh Nhi nhớ tới mẫu thân mà nhíu mày. Người phụ nữ dịu dàng trong trí nhớ ấy vẫn luôn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại mắc bệnh rồi qua đời một cách chóng vánh vậy chứ?
Khi đó cô đã sáu tuổi nên trí nhớ vẫn còn đọng lại ít nhiều. Hai ngày trước khi mẫu thân qua đời, bà còn chơi cùng cô trong viện, song bà lại nói những lời vô cùng kỳ lạ, một cô bé sáu tuổi như cô hồi đó hoàn toàn không hiểu mẹ mình đang nói gì.
“Linh Nhi, sau này con phải lớn lên và trở thành một cô gái kiên cường đấy.” Bà nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng rồi thở dài, “Nếu có thể, mẫu thân hy vọng con có thể sống một cuộc sống bình thường.”
Mạc Linh Nhi vĩnh viễn không quên được ánh mắt đầy đau thương ấy. Hai ngày sau cô nghe tin mẫu thân chết bất đắc kỳ tử. Cô không tin! Cô khóc lóc muốn đi tìm mẹ nhưng không được nhìn mẹ mình lần cuối. Người cha tốt đẹp của cô qua quýt với nhà ngoại rằng mẹ mắc bệnh nan y nên mới qua đời. Bà ngoại cô khi ấy nghe tin xong thì bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sau đó, mọi người đều quên Đại tiểu thư là cô.
Trước kia Mạc Linh Nhi quá ngây thơ, bao năm qua chưa từng nghi ngờ cái chết của mẹ mình lần nào. Giờ nghĩ lại thì có vô số những điểm đáng nghi ngờ, xem ra cô phải điều tra chuyện năm đó mới được.
“Tiểu thư.” Tố Nguyệt yếu ớt gọi cô, đồng thời cũng muốn ngồi dậy.
“Em nằm im đó đi. Ta đã lau người cho em rồi. Đêm nay em cứ nằm lại đây nghỉ ngơi, chút nữa ta sẽ bôi thuốc cho em, vậy vết thương mới mau lành.”
“Tiểu thư...” Tố Nguyệt hơi mấp máy môi, vành mắt đã đỏ ửng: “Người đối xử tốt với nô tì quá.”
“Ngốc ạ, em còn nói như vậy với ta đó hả?” Mạc Linh Nhi cười, trong mắt cô đong đầy sự đau xót rồi đột nhiên trở nên sắc bén, “Sao Vương thị lại kéo em đến đó?”
“Tiểu thư vừa rời phủ, phu nhân đã kéo người tới đây, nói là nô tì trộm đồ của bà ta. Nhưng nô tỳ xin thề là nô tỳ không bao giờ làm những chuyện như vậy, nên nhất quyết không thừa nhận. Họ bèn xông vào định lục soát nhưng bị nô tỳ ngăn lại, phu nhân nói nô tỳ là kẻ dưới mà dám phạm thượng, phải dạy dỗ lại. Sau đó thì như tiểu thư đã thấy đấy.” Tố Nguyệt tuy cơ thể còn yếu nhưng đôi mắt sáng long lanh, “Tiểu thư, nô tỳ không trộm bất kỳ thứ gì của phu nhân cả.”
“Em cố chịu nhé, chắc sẽ hơi đau đấy.” Mạc Linh Nhi lấy thuốc trị thương ra bôi lên vết thương cho Tố Nguyệt, “Ngốc ạ, đương nhiên là ta sẽ tin em rồi.” Mạc Linh Nhi vừa suy nghĩ vừa cúi đầu bôi thuốc cho Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt nói Vương thị cho người lục soát phòng của cô, nhưng vì sao lúc cô về phòng lại ngăn nắp thế chứ?
“Tố Nguyệt, em nói Vương thị dẫn người vào lục soát phòng của ta à?”
“Vâng, họ làm ầm lên nói là phải tìm bằng được đồ cho phu nhân, nhưng không nói rõ là đồ gì.”
Kỳ lạ, Vương thị muốn lấy thứ gì đó ở chỗ cô, nhưng cô thì có gì đáng cho bà ta để ý đến thế? Chẳng lẽ là mẫu thân?
“Bôi thuốc xong rồi, em nghỉ ngơi đi. Hôm nay ta ngủ trên ghế.” Mạc Linh Nhi cất gọn đồ đạc rồi thổi tắt nến, không cho Tố Nguyệt cơ hội từ chối.
Đêm nay, người ham ngủ như Mạc Linh Nhi lại trằn trọc mất ngủ. Cái chết của mẫu thân, tình cảnh của mình, mục đích của Vương thị, những vấn đề này khiến cô hận không thể phân thân ra để suy nghĩ.
Xem ra ở thời này nếu không có thế lực của bản thân thì dù có mạnh đến mấy cũng lực bất tòng tâm.
Sáng sớm hôm sau, quản gia đã đến viện của cô thông báo, “Đại tiểu thư, lão gia gọi người đến phòng khách một chuyến.”
Thái độ của ông ta không khinh thường cũng không bợ đỡ lấy lòng. Điều này khiến cô không khỏi nhìn ông ta thêm vài lần.
“Được, ta đến ngay đây.” Mạc Linh Nhi đến trước giường dặn dò Tố Nguyệt, “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta không sao đâu.” Cô nói xong thì đi theo quản gia.
Vừa đến cửa cô đã thấy Vương thị ôm hai má sưng vù khóc lóc ăn vạ, Mạc Linh Thanh đứng cạnh an ủi bà ta.
“Đồ bất hiếu, ngươi dám đánh mẫu thân của mình vậy hả! Trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không?” Mạc Dương thấy Mạc Linh Nhi đến thì mắng ầm lên, đủ thấy ông ta tức giận đến mức nào.
Mạc Linh Nhi cười lạnh, “Trí nhớ của phụ thân không tốt lắm thì phải. Mẫu thân của Linh Nhi đã qua đời từ tám năm trước rồi.”
“Ngươi! Ngươi ra tay đánh trưởng bối, giờ còn chống đối với phụ thân ngươi hả?” Mạc Dương tức điên người, “Xem ra bình thường ta quá nuông chiều ngươi rồi.”
“Ta nghĩ phụ thân biết rõ ta được nuông chiều hay bị đày đọa.” Từ khi mẹ cô qua đời, người cha và cả gia đình này đã vứt cô sang một bên không thèm quan tâm. Lời của Mạc Linh Nhi khiến Mạc Dương nghẹn lời.
Đúng là ông ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Mạc Linh Nhi có thể chống đối ông ta.
“Chẳng lẽ mấy năm nay ta để ngươi thiếu ăn thiếu mặc hay sao?”
“À...” Mạc Linh Nhi đang muốn nói thì Vương thị khóc toáng lên.
“Lão gia, là thiếp sai, thiếp không nên xử phạt nha hoàn của Linh Nhi. Xin đừng vì thiếp mà tổn thương tình cảm của hai cha con.”
Ha... Thì ra phụ thân của cô không biết con gái mình đã phải trải qua những ngày tháng thế nào.
“Vâng thưa phụ thân, tỷ tỷ cũng chỉ giận quá nên mới hành động bồng bột vậy thôi, xin người hãy bớt giận.” Mạc Linh Thanh cũng góp lời khuyên nhủ.
“Ngươi xem, mẫu...” Mạc Dương chưa kịp nói hai chữ "mẫu thân" đã bị Mạc Linh Nhi ngắt lời.
“Con biết di nương là người độ lượng.”
Hai mắt Vương thị tức suýt ngất, bà ta đang từ phu nhân bị kéo xuống làm di nương!
“Phụ thân, có vài việc con phải nhắc nhở người. Nước La Lan chúng ta kỵ nhất nâng thiếp thành thê. Nếu phụ thân bị người ta biết...” Mạc Linh Nhi không nói tiếp, vì cô biết lấp lửng như vậy càng có tác dụng hơn.
Quả nhiên vẻ mặt của Mạc Dương cứng lại. Đúng vậy, nếu người ta biết chuyện ông ta làm rối loạn trên dưới này thì e rằng không giữ nổi mũ quan trên đầu. Ông ta nhìn chằm chằm Mạc Linh Nhi, đứa con gái vô dụng của ông ta dường như đã thay đổi thành một người khác.
“Nhưng dù thế nào ngươi cũng không thể ra tay đánh mẫu... di nương của ngươi được.” Cuối cùng Mạc Dương cũng sửa lời. Vì không có gì quan trọng hơn chức quan của ông ta cả.
Vương thị nghe chính miệng Mạc Dương thốt ra hai chữ "di nương" mà tức muốn phun máu, bà ta tức giận ngã ngồi trên ghế, “Lão gia.” Tiếng kêu thảm thiết của Vương thị khiến Mạc Linh Nhi rùng mình.
“Phụ thân, người cũng đã gọi bà ta là di nương. Con đường đường là đích nữ phủ thừa tướng, bà ta có tư cách gì mà đòi dạy dỗ nha hoàn của con. Con đánh bà ta để bà ta biết thân biết phận của mình, người ngoài mà thấy nhà chúng ta không biết lớn nhỏ như vậy thì phụ thân còn có thể đứng vững trên quan trường hay sao?” Mạc Linh Nhi gằn từng chữ. “Huống hồ, con thật sự không biết nha hoàn của con đã phạm tội tày đình nào mà bị quất roi bị đâm kim, hay di nương nói rõ ở đây cho con nghe đi."
Mạc Dương nghe vậy mà cau mày, “Nàng nói chỉ tát nha hoàn đó một cái thôi mà?”
Vương thị thật sự á khẩu không biết trả lời sao. Mạc Linh Nhi cứ gọi bà ta là di nương đã khiến bà ta cáu hết hơi rồi, giờ đến cả lão gia cũng chất vấn bà ta nữa.
Mạc Linh Thanh đỡ Vương thị, song hai tay đã siết chặt lại. Con tiện nhân khốn khiếp, dám nói nhăng nói cuội để phụ thân hướng mũi dùi về phía hai mẹ con cô ta.
“Phụ thân, mẫu thân con đã tận tâm vì gia đình bao lâu nay, bà chịu bao khổ cực cũng chỉ để phụ thân làm việc vất vả trở về có một mái ấm yên ổn. Giờ phụ thân lại vì một nha hoàn mà trách mắng mẫu thân con ư? Người làm vậy khiến mẫu thân và con đau lòng quá.” Mạc Linh Thanh khóc lóc, nói năng vô cùng có lý lẽ.