"Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Phong thế tử đến." Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo làm lão phu nhân kinh ngạc, không ngờ cả hoàng tử cũng đến chúc thọ cho mình, bà nghĩ vậy nên vui mừng lắm.
Mọi người thấy hai vị hoàng tử và Phong thế tử đến mà thầm nghĩ, lão phu nhân hôm nay được nở mày nở mặt rồi. Ba người vừa đi vào sảnh, khách khứa có mặt đều quỳ xuống hành lễ, "Bái kiến Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử."
Ngũ hoàng tử đáp, "Miễn lễ, hôm nay bản hoàng tử đến chúc thọ cho lão phu nhân, mọi người đừng quá câu nệ: “Người đâu, mau dâng quà mừng của ta cho lão phu nhân."
Hai người hầu bưng một chiếc hòm tinh xảo đến, Ngũ hoàng tử nhận lấy hòm rồi mở ra, ánh sáng chói mắt tỏa ra bốn phía.
"Là dạ minh châu!" Trong đám đông có người hô lên.
Ở nước La Lan, dạ minh châu là vật may mắn hiếm thấy. Một viên dạ minh châu cao cấp là vô giá, tuy viên dạ minh châu của Ngũ hoàng tử không phải hàng cao cấp nhưng cũng đủ làm mọi người rúng động.
Lão phu nhân kích động một lúc mới nói được, "Lão thân xin đa tạ Ngũ hoàng tử."
"Bát vương gia đến!" Ngoài cửa lại vọng vào tiếng thông báo khiến Ngũ hoàng tử đờ người.
Hắn ta tới làm gì?
Phong thế tử hơi mỉm cười rồi nháy mắt khôi phục lại thái độ như bình thường, tốc độ thay đổi nhanh đến mức không ai nhận ra.
Nam Cung Diên được thuộc hạ đỡ vào sảnh, trên người hắn ta mặc một bộ quần áo màu trắng hoa lệ, khuôn mặt đẹp tựa ngọc khắc, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, mái tóc đen xõa bên tai, nhan sắc đẹp đến mức khiến người thầm sợ hãi.
"Bát đệ sao lại tới vậy, đệ không khỏe thì hạn chế đi lại thôi." Ngũ hoàng tử đi đến quan tâm hỏi han.
Mọi người nghe vậy mới nhớ ra, Bát vương gia là hoàng tử được phong vương sớm nhất nước La Lan, cũng là ngôi sao sáng của nước này. Mười tuổi đã xông pha chiến trường đánh đâu thắng đó, cầm binh trấn thủ biên cương, nhiều lần đánh lui quân xâm, một mình chiến đấu hăng say chém đầu tướng phe địch. Nước La Lan được an ổn như ngày hôm nay đều nhờ công hắn. Song không ai ngờ chiến thần của họ lại sa đọa đến mức này, năm năm trước hắn bị hạ độc rồi bắt đầu rời xa tầm mắt mọi người.
Chiến thần Diên vương của họ thay đổi tính tình trong một đêm, hắn ta trở nên lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn vô nhân đạo, hở chút là lấy mạng người ta. Giờ ai nghe danh Diên vương cũng đều sợ hãi. Cũng chính vì lẽ đó, Diên vương năm nay đã hai mươi lăm mà vẫn độc thân, vì không ai dám gả con gái cho một tên ma đầu giết người như nghóe này.
Nhưng vì sao hôm nay Diên vương lại đến đây?
Sự xuất hiện của hắn ta khiến mọi người sợ hãi, sợ mình không cẩn thận đắc tội người này.
"Bản vương nghe nói hôm nay là tiệc mừng thọ lão phu nhân nên tới xem xem."
Trời đất, đại thọ của người ta mà hắn ta bảo đến xem xem, vậy...
Mạc Dương thầm run, sao vị diêm vương này lại đến đây vậy?
"Vương gia đến tham dự là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mời vương gia ngồi đây."
"Mọi người cứ tự nhiên, coi như bản vương không tồn tại là được."
Mạc Dương thầm kêu than, ai dám coi thường ngài chứ!
"Đúng rồi, Sát Thiên, dâng quà lên đi."
Trong chiếc hộp mà Sát Thiên cầm... cũng là một viên dạ minh châu! Đã vậy còn là loại cao cấp, hơn viên của Ngũ hoàng tử gấp mấy lần, gần như soi sáng cả phủ thừa tướng.
Diên vương thật hào phóng, mọi người đều nhỏ giọng bàn tán.
Ngũ hoàng tử sầm mặt, thầm siết bàn tay giấu trong tay áo. Chắc chắn Nam Cung Diên cố ý làm vậy!
Dù sự xuất hiện của Nam Cung Diên khiến mọi người bất an, song lễ mừng thọ vẫn diễn ra như thường. Lão phu nhân bình tĩnh lại xong mọi người mới lần lượt dâng quà mừng thọ.
Phong thế tử nhún vai, cảm thấy bữa tiệc này quá chán, hắn ta lướt trong đám đông để tìm một người.
"Tổ mẫu, Thanh Nhi không có gì để tặng người. Đây là tượng Bồ Tát bằng ngọc cháu sai người đem từ Tây Vực về, đã làm lễ khai quang ở chùa Quảng Vân, mong tổ mẫu sẽ thích."
Lão phu nhân tín Phật, nghe nói tượng còn được khai quang ở chùa Quảng Vân thì vui ra mặt.
"Thanh Nhi thật có tâm."
Sau món quà của Mạc Linh Thanh, tranh thêu mừng thọ của Mạc Linh Yên có vẻ tầm thường hơn nhiều. Dù lão phu nhân vẫn vui vẻ nhận lấy song không nhiệt tình bằng.
Mặc dù Mạc Linh Yên ghen tị vì Mạc Linh Thanh nổi bật hơn còn cô ta thì không được ai chú ý, song cô ta không tiền không quyền, không thể tặng món quà đắt đỏ như của Mạc Linh Thanh được. Cô ta nhìn quanh tìm Mạc Linh Nhi, thấy cô không đến bèn cười thầm, nếu ta không vui cũng phải kéo theo người khác mới được.
"Tổ mẫu, sao không thấy Đại tỷ đâu?" Mạc Linh Yên vờ thắc mắc. Song câu nói của cô ta khiến mọi người kinh ngạc.
Nếu không có Mạc Linh Yên nhắc nhở, mọi người đã quên phủ thừa tướng còn một Đại tiểu thư. Nhưng cũng không thể trách họ được, nghe nói Đại tiểu thư là một kẻ khờ dại không biết ý tứ, nên nhiều năm không tham gia yến tiệc, vì vậy họ mới quên có sự tồn tại của cô. Mọi người nghĩ xong bèn ghé mắt nhìn mẹ con Vương thị, vậy ra Vương phu nhân là thiếp à? Mạc Linh Thanh đẹp như tiên cũng chỉ là thứ nữ hả?
Ánh mắt và tiếng xì xào bàn tán của đám đông khiến Vương thị thẹn đỏ mặt, bà ta trừng mắt nhìn Mạc Linh Yên như muốn bóp chết cô ta.
Đến người lắm chiêu trò như Mạc Linh Thanh cũng thấy mất tự nhiên.
Mạc Dương vội vàng giải thích với mọi người, "Lúc trước tiểu nữ hay ốm đau bệnh tật, gần đây mới khỏe hơn."
Lão phu nhân hơi không vui, "Mời Đại tiểu thư đến đi." Định làm bà mất mặt hay sao?
"Tổ mẫu, cháu đến muộn, mong người đừng chê cười." Tiếng nói lảnh lót như chim hoàng oanh vang lên. Mọi người theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra giọng nói ấy. Một cô gái váy dài trắng thêu hoa văn xanh nhạt thướt tha bước vào, vòng eo nhỏ nhắn được ôm chặt bởi đai lưng xanh đậm khảm phỉ thúy. Mái tóc đen dài như suối búi hờ rồi cố định bởi một chiếc trâm ngọc, tóc mai buông xõa hai vai làm nổi bật làn da trắng ngần. Khuôn mặt không trang điểm vẫn vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong như nước. Cả khuôn mặt bừng sáng thoát tục, càng nhìn càng thấy khí chất thanh nhã vô ngần khiến người ta không tự chủ đắm chìm trong đó. Song vẻ lạnh nhạt ấy đủ làm người ta hồn vía lên mây, thầm nhủ rằng cô gái này là thiên sứ không may lạc xuống trần gian.
Trên đời có người đẹp đến vậy ư? Đẹp đến mức kinh thiên động địa, khuynh quốc khuynh thành! Mọi người đều bị lóa mắt bởi vẻ đẹp ấy, ngay cả Mạc Dương cũng ngây người.
Còn Mạc Linh Thanh chỉ hận không thể giết chết Mạc Linh Nhi ngay lập tức.
Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên một tiếng nổ vang trời phá vỡ không khí yên lặng này.