Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa

Chương 4-2



“Bỏ qua cho ai gia lần này đi, ta thừa nhận, đúng là ai gia đánh Nam Phu nhân, nhưng ai gia cũng quỳ trên đất van ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không bỏ qua cho ai gia.”

“Đã trễ.” Đã tạo thành tổn thương, hắn cự tuyệt khẩn cầu của nàng: “Còn chưa động thủ bắt lại!” Hắn rống giận với thị vệ.

Lập tức thị vệ vây lại, bắt Vương quý phi đang kinh hoàng với Vương Nhu Thủy bị dọa sợ đến kêu trời trách đất.

“Thái tử, đừng!” Lộ Tử Nam không đành lòng ngăn cản.

“Lần này ta nhất quyết không thể nghe nàng nữa.” Hắn đau lòng chỉ vào Vương Nhu Thủy: “Nhìn xem, lần trước ta nghe nàng tha cho người đàn bà chanh chua này, kết quả ả đối xử với nàng thế nào? Đừng mềm lòng nữa, tội của họ không thể tha!” Lửa giận của hắn vừa lên, còn chưa hạ xuống.

“Các nàng đả thương ta không sai, nhưng người nên có lòng khoan dung, thôi đi, Thái tử.” Nàng vẫn cố khẩn cầu, không phải lòng dạ nàng rộng rãi, cúng không phải nàng không buồn các nàng hung tàn độc ác, mà là họ làm đều có nguyên nhân, người không vì mình trời tru đất diệt, sự tồn tại của nàng uy hiếp địa vị của họ, khó tranh khỏi sinh lòng sợ hãi, đây lục đục đấu đá của nữ nhân hậu cung, thật sự Thái tử không cần nghiêm khắc.

Hắn kiên định lắc đầu: “Không cần vì họ mà nói thêm bất cứ lời nào, giải đi!” Tâm ý hắn đã quyết, người khác đừng hòng dao động.

“Khoan đã, Thái tử, ai gia có Kim bài miễn tử do Hoàng thượng ngự tứ, coi như đến chỗ Hoàng thượng ngươi cũng không làm gì được ai gia, nhiều lắm là khiến ai gia thất sủng, bị đày lãnh cung thôi, muốn chém đầu ai gia, chính ngươi làm không được. Ngược lại Phụ hoàng đáng thương của ngươi, có lẽ sẽ vì vậy mà uất ức đến cuối đời!” Vương quý phi hả hê lấy kim bài ngày đó nàng mất sức làm nũng mới đổi lấy được ra, nàng sớm biết có thể có ngày này, để dành đường lui cho mình.

“Ngươi!” Mặt hắn âm trầm nặng nề biểu hiện hắn giận không kiềm được: “Được, Bổn cung không giết ngươi, ta giết nàng!” Hắn phẫn nộ nói Vương Nhu Thủy.

Nhất thời chân Vương Nhu Thủy mềm nhũn ngã xuống đất, hốt hoảng bò trên đất, tìm một chỗ tốt ẩn tránh ánh mắt giết người.

“Ngươi cũng không thể giết nàng.” Vương quý phi vội vàng che chở nàng.

“Nương nương, cứu mạng.” Vương Nhu Thủy ôm chéo quần Vương quý phi không buông, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.

“Tội nàng đáng chết vạn lần, ngươi đừng mơ tưởng ngăn cản.”

“Nàng là Thái tử phi Hoàng thượng khâm định, không có Hoàng lệnh ai dám giết nàng.” Hi vọng lúc này Hoàng thượng còn trấn an được hắn.

Hắn cười to: “Bổn cung chém nàng trước, sau đó tiến cung xin tội với Phụ hoàng.” Hắn cố ý muốn khai sát giới.

“Không –” Vương Nhu Thủy hoảng sợ phát hiện thân thể bị người nhấc lên, hai chân đá loạn trên không trung, giãy giụa không thôi. Nàng không muốn chết!

Lộ Tử Nam thấy tình huống khẩn cấp, không để ý vết thương ở chân vội vàng xuống giường, mới chạm đến mặt đất, nàng vô cùng đau đớn khó chịu ngã trên đất: “Thái tử, dừng tay đi mà!”

Hắn thấy nàng ngã trên đất, vội vàng chạy tới: “Nàng làm gì vậy?” Hắn cực kỳ đau lòng.

Nàng nhắm mắt lại chịu đựng toàn thân đau đớn như lửa đốt: “Đừng giết người, van ngài đừng giết người…..” Đôi môi nàng trắng bệch, dáng vẻ dọa người.

Hắn quả thật muốn nổi giận rồi: “Được, cái gì ta cũng theo nàng, van nàng đừng tổn thương thân thể mình nữa. Thái ý, thái y đâu?” Hắn cực kỳ tức giận rống lên. Tất cả đều là thùng cơm, truyền lâu vậy mà còn chưa tới, nếu Nam Nhi mà có sơ suất gì, hắn muốn tất cả thái y chôn theo!

“Khởi bẩm Thái tử, thái y lập tức đến, có lẽ trên đường gặp chậm trễ tí.” Tiểu Trụ Tử vội vàng nói.

“Phái người đi thúc giục, lại trễ, đưa đầu tới gặp.” Thấy toàn bộ áo khoác của Lộ Tử Nam dính máu khiến lòng hắn như dao cắt, hơn nữa diện tích còn không ngừng khuếch đại, có thể thấy được nàng bị thương nặng bao nhiêu, mà tất cả đều do hai nữ nhân đáng chết trước mắt gây nên. Hắn lần nữa trừng mắt nhìn về phía Vương quý phi và Vương Nhu Thủy, hai người im lặng rùng mình.

Hắn đặt Lộ Tử Nam nằm ngang tại giường lần nữa, quay lại hạ lệnh cho thị vệ: “Bắt nữ nhân này lại cho ta, ta cũng muốn nàng nếm thử khổ sở trên người Nam Nhi.” Hắn muốn giết nàng, nhưng Nam Nhi mềm lòng cố tình khẩn cầu, hắn không đành lòng cự tuyệt, nhưng hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng, tội chết có thể miễn tội sống khó tha.

“Không!” Vương Nhu Thủy thê thảm kêu lên.

“Thái…..” Lộ Tử Nam lại muốn cầu cạnh.

“Không giết nàng đã là ân huệ, còn lại nàng đừng ngăn cản.” Hắn giận nói.

Nàng chỉ đành im lặng không nói, biết nói thêm nữa, chỉ có chọc giận hắn

hơn thôi.

Hắn sai người lấy roi dài tới: “Chắc hẳn ngươi dùng loại đồ này tra tấn Nam Nhi?” Hắn xanh mặt, giao roi dài cho Tiểu Trụ Tử: “Đánh cho Bổn cung!”

Thị vệ đè Vương Nhu Thủy bị dọa sợ lại, Tiểu Trụ Tử liều mạng đánh xuống.

Tiếng kêu của nàng thê lương vang khắp Đông cung.

Cho dù Vương quý phi muốn cứu nàng, cũng không mở miệng được, thân nàng còn khó giữ nổi, nếu không có khối Kim bài miễn tử này phòng thân, cũng khó trốn khỏi số mạng.

Lộ Tử Nam vùi đầu vào trong gối nằm, không đành lòng nhìn hình ảnh máu tanh này.

Đánh cho tới khi Vương Nhu Thủy khàn cả giọng, hắn mới bảo Tiểu Trụ Tử dừng tay.

“Vẫn chưa xong!” Hắn cắn răng nói.

Vương Nhu Thủy kinh hãi, nàng đã đau đến không muốn sống, gần như bỏ mạng, Thái tử còn không tha cho nàng, nàng sợ là sống không qua khỏi hôm nay: “Thái tử, tha cho –”

“Câm miệng! Lúc ngươi tra tấn Nam Nhi có nghĩ sẽ tha cho nàng. Người tới, tháo giày của nàng ra.”

“Không cần, ta van cầu ngài, nương nương, mau cứu mạng!” Nàng cầu cứu sang Vương quý phi.

Nương quý phi thở dài quay đầu đi, không dám mở miệng, cũng không nỡ nhìn lại.

Nàng ngẩn người, nương nương cũng không cứu được nàng. Nàng chết chắc!

Hắn cầm châm nhỏ, đung đưa trước mặt nàng: “Nếu như ta đoán không sai, vết thương trên chân Nam Nhi đầy lỗ nhỏ, là do kim châm, ngươi nên nếm thử mùi vị này một chút, nhất định là vô cùng tuyệt vời. Tiểu Trụ Tử, dụng hình.” Hắn oán hận đưa châm cho Tiểu Trụ Tử.

“Không cần….. A –” Mỗi lần ghim một châm liền truyền đến tiếng gào khóc khàn khàn của nàng, thật sự khó nghe.

Tiếng kêu bi thảm khiến Lộ Tử Nam không cách nào nghe tiếp: “Đủ rồi, Thái tử, ta xin ngài dừng tay, nếu như ngài trút giận thay ta, vậy đủ rồi, đủ rồi!” Nàng không chịu nổi.

Lúc này hắn mới giơ tay, ý bảo Tiểu Trụ Tử dừng tay.

Nhưng lúc này Vương Nhu Thủy đã sớm thoi thóp, thảm trạng khiến người ta không đành lòng nhìn. Ngay cả dũng khí tiến lên Vương quý phi cũng không có, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn.

“Nam Nhi, có lẽ nàng cảm thấy ta tàn nhẫn, nhưng đây là Hoàng cung, không làm như vậy, chính nàng sẽ bị tổn thương, ta không có cách nào thời thời khắc khắc bên cạnh bảo vệ nàng, chỉ có làm như vậy mới có thể cũng cố địa vị của nàng không bị lấn át.” Hắn hi vọng nàng hiểu khổ tâm của hắn.

Nàng cảm thấy khổ sở: “Ta có thể không chịu lấn át, chỉ cần không phải trong cung, ta có thể sống tự tại hơn, không cần chịu đựng những thứ này.” Nàng nghĩ cách về phủ.

Hắn bày tỏ áy náy: “Ta không muốn mất đi nàng, cũng không nỡ thấy nàng ở trong cung gặp lục đục đấu đá, chỉ có hết sức bảo vệ nàng, tin tưởng ta, chuyện hôm nay sẽ không xảy ra nữa.” Hắn rất sợ nàng lùi bước cầu xin rời khỏi, vội vàng bảo đảm.

Nàng thở dài: “Sẽ, đoạt quyền tranh thủ tình cảm là tính người, coi như ta không tranh với người, cũng khó đảm bảo sẽ không trở thành cái đinh trong mắt người khác.” Nàng bất đắc dĩ nhìn về phía Vương quý phi và Vương Nhu Thủy. Họ chính là như vậy. Nàng bi ai lắc đầu.

Hắn im lặng. Nàng nói không sai, nhưng thế thì sao? Thật sự để nàng rời đi? Không! Hắn không làm được!

“Ta sẽ phái tất cả mọi lực lượng bảo vệ nàng… Nàng chỉ cần tin tưởng ta.” Hắn không muốn nói nhiều với nàng về vấn đề này, lại nhìn về phía Vương Nhu Thủy như người chết: “Truyền lệnh xuống, trừ đi thân phận phi tần của nàng, từ nay trở đi làm nô tỳ ở Đông cung.”

“Dạ!” Tiểu Trụ Tử lập tức sai người mang nàng xuống.

Lúc này đến phiên Vương quý phi, hắn ép về phía nàng.

“Ngươi đừng tới đây, ta có Kim bài miễn tử.” Nàng bị dọa sợ vội vàng giơ cao kim bài.

Hắn lắc đầu: “Bổn cung không giết được ngươi cũng không sao, nhưng đây là tạm thời, có một ngày kim bài này mất đi tác dụng.” Ngụ ý, ngày hắn lên ngôi Hoàng đế chính là ngày chết của nàng.

Nàng sợ đến ngồi liệt trên ghế, thật lâu nói không ra lời, hắn là người đáng sợ, nàng xem như lĩnh giáo: “Vậy Phụ hoàng ngươi…..”

“Tạm thời Bổn cung sẽ không vạch trần ngươi, làm vậy không có nghĩa là bỏ qua cho ngươi, mà là không nhẫn tâm nhìn thấy Phụ hoàng buồn bực đến già.”

“Ta hiểu rõ, cám ơn Thái tử.” Nàng vội vàng gật đầu.

“Tốt nhất ngươi nên an phận một chút, đừng trách Bổn vương không cảnh cáo ngươi, mặc dù Phụ hoàng sủng ái ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn chứng nào tật nấy, Bổn cung tuyệt đối không tha cho ngươi!” Vẻ mặt và giọng nói hắn nghiêm túc.

Nàng cả kinh quên gật đầu, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm.

Hắn cực kỳ tức giận: “Nương nương nên trở về cung phục vụ Phụ hoàng rồi, đây là công việc duy nhất ngươi có thể làm.” Hắn ám chỉ nàng nên rời đi. Không muốn nhìn nàng thêm chút nào, sợ sẽ hối hận bất chấp tất cả giết nàng.

Nàng lăn một vòng rời đi. Hắn quá đáng sợ!

“Thái tử, ngài không cần thiết hù dọa nàng như vậy, nàng đã được dạy dỗ.” Lộ Tử Nam thấy bộ dáng rời đi của nàng không đành lòng nói.

“Mềm lòng với kẻ địch, là tàn nhẫn với bản thân.”

“Từ nhỏ ngài đã được giáo dục như vậy sao?” Nàng nghiêng đầu hỏi.

Hắn nắm chặt tay: “Sinh trưởng trong hoàn cảnh ngươi tranh ta đoạt, đây là đạo lý duy nhất bảo vệ bản thân.”

Đây cũng là chỗ bi ai của hắn, ai!

“Sinh trưởng ở gia đình đế vương, cuối cùng cả đời, đều không thể thật sự yên ổn.”

Hắn bất đắc dĩ gật đầu: “Không sai, Nam Nhi, nàng có biết ta –”

“Khởi bẩm Thái tử, thái y đến!” Tiểu Trụ Tử vội vàng đi vào bẩm báo, cắt đứt lời hắn muốn thuyết phục nàng ở lại bên cạnh hắn.

“Cuối cùng cũng tới, còn không mau tuyên hắn vào.” Hắn lo lắng nói.

Chỉ chốc lát, thái y khám bệnh bôi thuốc cho nàng, thái y thấy nàng bị thương cũng không chỉ lắc đầu mà còn hô to đáng sợ.

Triệu Hằng đau lòng từng cơn. Có thể nói những vết thương này đều do hắn gián tiếp làm hại, bởi vì không bảo vệ nàng thật tốt mà không ngừng tự trách.

“Thái tử, cái này không thể trách ngài, ngài đừng tự trách.” Nàng an ủi ngược lại hắn.

“Sao lại không trách ta, đây đều do lỗi của ta, toàn bộ mọi chuyện đều do ta gây nên.”

Nàng thoáng di động muốn an ủi hắn, nhưng vừa mới động thì vết thương bị vỡ ra, khiến nàng lập tức thay đổi sắc mặt, ngay cả hô hấp đều dồn dập.

Hắn kinh hoảng: “Nàng đừng lộn xộn, thái y, nàng không sao chứ?” Hắn vội vàng hỏi.

Thái y thương cảm nói: “Sợ rằng phải mấy ngày không thể xuống giường, cũng không thể nhích người dễ dàng, chỉ có thể nằm sấp hoặc nằm ngang trên giường, cho đến khi vết thương kết vảy mới thôi, nếu không vết thương chuyển xấu, khó có thể trị liệu.”

Hắn nghe xong, sắc mặt còn khó coi hơn cả nàng: “Sao ta không giết bọn họ.”

Nàng sợ hắn thật sự đi giết bọn họ, vội vàng nói: “Đừng như vậy, ta chịu được.”

“Nàng chịu được nhưng ta không chịu nổi, nhìn những vết thương khó coi này, giống như là đang đánh trên người ta, bảo ta thế nào chịu được.” Mặt hắn vặn vẹo.

“Biết ngài đau lòng Nam Nhi, cái này là đủ rồi, tha cho họ đi!” Nàng vô lực nói. Nói nàng không cảm động chân tình của hắn là gạt người, chỉ là nàng có điều kiêng kỵ mới khiến nàng giẫm chân tại chỗ. Ông trời sao lại cho nàng loại số mạng này? Vậy thì cả đời đừng cho nàng hi vọng, lúc này cần gì phái một Thái tử si tình tới thử thách nàng, thật là hành hạ mà, nàng sợ yêu hắn là bắt đầu khổ sở.

Hắn vuốt tóc nàng: “Có một ngày thiện lương sẽ hại nàng.” Hắn đau lòng nói.

Ai! Ông trời, ban nàng cho ta đi, ta dùng hết khả năng cảm tạ ông…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.