" Sau ngày đó trên chiến trường, hắn sai người quật ba thước đất ( 0,99 m), muốn đào ra thi thể của chủ tử, dùng roi đánh trước thị chúng! "
Diệp Vũ nghe được lời này, móng tay đã khảm sâu vào da thịt.
Cho dù chết, Cố Nam An cũng không muốn buông tha nàng.
" Nhân thủ trong tay Cố Nam An thực sự rất nhiều, thuộc hạ không dám để chủ tử lộ diện, nên tìm một chiếc xe ngựa, mượn cơ hội rời đi biên giới."
" Nói đến cũng thật khéo, thuộc hạ mang theo chủ tử đang hôn mê nhảy lên xe ngựa của một tiểu thái giám. Tiểu, tiểu thái giám kia thế nhưng lại giống chủ tử như đúc!" Giang Hải trong mắt mang theo thấp thỏm, lén nhìn Diệp Vũ.
" Lúc ấy tình hình nguy cấp, thuộc hạ sợ Cố Nam An phát hiện ra chủ tử, liền tự ý chủ trương, tháo mặt nạ của chủ tử xuống, mong chủ tử thứ tội."
Diệp Vũ khoát tay, ý bảo hắn không cần để ý.
Nếu không có Giang Hải, nàng đã sớm chết, có khi còn vào quan tài rồi.
Huống chi cái mặt nạ kia, bất quá chỉ để nàng che đi vết ban dữ tợn trên mặt thôi.
" Tiểu thái giám kia thấy hai người lạ nhảy lên xe, vừa muốn hét lên thì thuộc hạ đánh ngất hắn, ai ngờ sau đêm, hắn đã chết... "
Diệp Vũ sắc mặt khó coi, theo như lời Giang Hải, tiểu thái giám kia có lẽ chính là Hoa Ngu.
Không nghĩ tới Hoa Ngu không phải biến mất, mà là đã chết, quả thực không ngờ tới.
" Thuộc hạ cũng không ngờ khi gặp lại lại thành như vậy. Ra ngoài thành, lại phát hiện khắp nơi đều là người của Cố Nam An, hắn không tìm thấy thi thể của chủ tử, cũng không rời đi. Thuộc hạ cảm thấy vẫn không ổn, liền bí mật chuẩn bị một cỗ thi thể giả thay thế chủ tử, khiến Cố Nam An hoàn toàn chết tâm."
" Khi đó chủ tử chưa tỉnh, tiểu thái giám giống chủ tử kia lại chết, thuộc hạ mang theo chủ tử làm việc không tiện, chỉ có thể đem tiểu thái giám kia đi, để chủ tử lại xe ngựa, hai người tướng mạo giống nhau, lúc đó... "
Đành đem Diệp Vũ trở thành Hoa Ngu!
Diệp Vũ nhắm mắt lại, khó trách bọn người Chu Lăng Thần vẫn nghĩ nàng là Hoa Ngu.
" Cạnh Cố Nam An cao thủ rất đông, vất vả lắm thuộc hạ mới có thể bí mật rời đi. Làm một cái thi thể giả, phí không biết bao nhiêu thời gian. Lúc quay lại tìm chủ tử, lại phát hiện không thấy người đâu!"
" Thuộc hạ hỏi thăm khắp nơi, mới biết được chủ tử bị Ung Thân vương mang đi, hiển nhiên là Ung Thân vương coi người thành tiểu thái giám kia."
Diệp Vũ nghe xong, mới hiểu hết thảy.
Mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Giang Hải không có biện pháp mang theo nàng hôn mê mà bỏ trốn, chỉ có thể mượn dùng xe ngựa người khác, ai ngờ đụng trúng xe ngựa của Hoa Ngu.
Hoa Ngu đã chết, nàng bị Giang Hải đặt ở trong xe ngựa, không có mặt nạ làm dấu hiệu, hơn nữa võ công bị phế toàn bộ, ai cũng không thể nghĩ nàng là Diệp Vũ.
Nhưng mà Giang Hải lại không nghĩ tới, Hoa Ngu kia to gan lớn mật, hạ dược vào đồ ăn của Chu Lăng Thần, còn chạy trốn, bị ma trảo của Chu Lăng Thần tóm trở về.
Hoa Ngu không có, Diệp Vũ nàng lại phải chịu vạ cho người khác!
Diệp Vũ mặt mày nhăn nhó, chuyện này, lạ nhất chính là việc võ công của nàng đều bị phế!
Trước đây nàng nghe Vương đạo sĩ nói qua, có một loại dược, đem võ công nội lực một người trở thành thuốc dẫn trị bệnh.
Vương đạo sĩ lưu lại một viên dược, nói chính xác chính là loại này, dùng toàn bộ nội lực hùng hậu của nàng, cứu sống tính mạng của nàng. Có điều nội lực đều tan đi, một chút cũng không còn!