Trong nháy mắt, một ý nghĩ lướt qua đầu Chu Mặc Ngân. Người đi theo bên mình nhiều năm, hắn chưa bao giờ định tìm hiểu, thậm chí không cả buồn để ý. Không ngờ có một ngày, người đó lại khiến cho hắn sinh ra một loại xúc động chưa từng có!
Hắn thậm chí còn muốn biết, muốn xem xem sâu trong nội tâm Hoa Ngu nghĩ gì.
" Chu đại nhân à... " Nàng cười nhạo một tiếng, đánh mắt sang Chu đại nhân.
Sóng mắt lưu chuyển, tạo nên ý vị động lòng người.
Chu Mặc Ngân ngày càng trầm xuống.
Hắn nhất định là điên rồi! Có điên mới cảm thấy nữ nhân này kinh diễm bức người!
Từ đầu đến cuối, hắn biết rõ Hoa Ngu là nữ nhân. Trước khi Hoa Ngu rời kinh thành đã giúp hắn làm đủ thứ chuyện, hắn thậm chí còn khiến nàng trao thân cho hắn.
Bởi vì, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Hoa Ngu toàn tâm toàn ý mà nguyện trung thành với hắn.
Đấy là cách hắn lung lạc nữ nhân si ngốc lưu luyến mình.
Vậy mà bây giờ, người tâm nhảy loạn lại là hắn. Một lòng hoàn toàn mất đi khống chế.
" Ngươi muốn gặp Hoàng thượng hả? " Nàng híp mắt, bắt đầu dụ dỗ Chu đại nhân.
Nhìn nàng lộ ra tư thái như vậy, khiến Chu Mặc Ngân không khỏi có chút ghen ghét với Chu đại nhân... Khẳng định là hắn điên rồi.
Nữ nhân này, dáng dấp quả thực không hợp với y phục nội thị.
Yêu dị hơn người, nhưng cũng quỷ quyệt vô cùng.
Làn da trắng đến chói mắt kia dưới lớp triều phục phi thường nổi bật, khiến nàng có phần tái nhợt. Nhưng nhìn kiểu gì, cũng không giống thần sắc mà một nữ nhân nên có.
Hắn là loạn thật rồi.
Lúc này, Chu đại nhân mặt mũi trắng bệch, một câu cũng không nói lên được. Hắn nhìn Hoa Ngu, rụt rụt thân mình.
" A" Hoa Ngu cười khẽ một tiếng, thấy hắn như vậy, liền thay hắn trả lời câu hỏi của chính mình.
" Vậy thì quỳ cho tốt đi. "
Chu Mặc Ngân lập tức nhìn sang nàng, nhìn thật kỹ nụ cười bí hiểm kia.
" Quỳ đến khi nào tâm tình nô gia thoải mái, nói không chừng, nô gia lại cảm động thiện tâm của ngươi, cho ngươi vào gặp Hoàng thượng? " Nàng vừa nói, vừa cười thật sâu.
Từng chút từng chút, mị hoặc dường như tăng lên.
Chu Mặc Ngân thậm chí còn có cảm giác, người trước mặt yêu cơ tuyệt thế, hại nước hại dân. Chẳng mảy may để ý đến sự vô lý trong lời nói của nàng.
Một mệnh quan triều đình quỳ xuống trước một hoạn quan, thể diện cho nàng, cũng quá lớn đi.
" Ngươi... Ngươi... " Chu đại nhân xác thực là bị dọa rồi, nhưng không có nghĩa là hắn chịu phục Hoa Ngu. Ngược lại, phận nỗ trong lòng hắn lại càng cuồng cháy. Tay chỉ Hoa Ngu, run rẩy vô cùng.
Tên này rõ ràng là gian nịnh ỷ thế hiếp người! Là nịnh thần mà! Nếu để "hắn" nắm quyền, chỉ sợ Túc Hạ sẽ lâm nguy! Loại nhân vật nguy hiểm thế này xuất hiện, có nghĩa loạn thế sắp đổ xuống!
Trong lòng hắn xoay chuyển vạn sự, đối diện với đôi mắt phượng lạnh lùng của Hoa Ngu, vẫn ngắc ngứ không nói thành lời. Chỉ có thể giống như người bệnh, run mãi không thôi.