" Chẳng qua là một chút hiểu nhầm, lúc nào đó thần đệ sẽ tìm Hoa công công nói rõ mọi việc. " Chu Mặc Ngân yên lặng hồi lâu mới nói ra được một câu.
Nhưng cũng đủ thần sắc Chu Lăng Thần lạnh xuống.
" Hoàng huynh, thần đệ còn có sự vụ chưa xử lý, hôm nay sợ là không thể bồi hoàng huynh dùng thiện. "
Bốn mắt nhìn nhau, đều là sắc lạnh.
" Chu đại nhân quả thực có phần không đúng, nhưng dù sao cũng là trọng thần triều đình. Chu Viêm là nhi tử duy nhất của hắn, mong hoàng huynh giơ cao đánh khẽ, phóng cho Chu Viêm một con đường sống. "
Chu Mặc Ngân nói đến đây, hình như nghĩ ra điều gì đó, đáy mắt thâm trầm, lời nói có phần lãnh ngạo cùng châm chọc.
" Hoàng huynh vừa mới đăng cơ, nếu làm nhân tâm triều đình rét lạnh, chỉ sợ không được tốt. "
Chu Lăng Thần sao lại không nghe ra ý tứ của hắn, u lãnh trong mắt không giảm, căn bản không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
" Đây là việc đầu tiên Điện Tiền Tư tiếp nhận. " Chu Lăng Thần hơi nhếch miệng, không trả lời câu hỏi của hắn ngay.
" Xử lý thế nào, là việc của Hoa Ngu. "
Nói cách khác, Hoa Ngu giết hay thả Chu Viêm, hắn sẽ không can thiệp.
Vẻ mặt Chu Mặc Ngân khẽ biến, hắn không ngờ, Chu Lăng Thần lại toàn quyền cho Hoa Ngu. Nếu thực sự như vậy, mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn, chỉ cần Hoa Ngu chịu nhả, tính mạng của Chu Viêm vẫn còn vớt được.
" Hóa ra hoàng huynh đã sớm có an bài. Vậy thì thần đệ cũng không lắm miệng nữa. "
" Hoàng thượng, Hoa công công tuổi còn nhỏ, để việc quan trọng này giao cho hắn, liệu có... " Vừa rồi Chu Lăng Thần và Chu Mặc Ngân nói chuyện, Tĩnh Vinh vẫn luôn không xen nửa lời, để không gian riêng cho hai huynh đệ.
Nàng xác thực là một nữ nhân săn sóc ôn nhu.
Chẳng qua, mấy thứ này trước mặt Chu Lăng Thần lại không có tác dụng.
" Việc này không cần mẫu hậu lo lắng. " Hắn thu lại ý cười, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn nàng nói:
" Mẫu hậu chắc cũng mệt mỏi, sớm về nghỉ ngơi đi, ngày khác trẫm cùng mẫu hậu dùng cơm. "
Tĩnh Vinh ngây ngốc, nhìn biểu tình lãnh đạm của hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
" Thần, ngươi, ngươi còn đang trách ta sao? " Nàng im lặng cả buổi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra.
" Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, người đâu, đưa mẫu hậu hồi cung. " Chu Lăng Thần đạm bạc, không có ý định chung đụng với nàng, lập tức quay vào Cẩm Tâm điện.
Tĩnh Vinh nhìn bóng hắn rời đi, sắc mặt buồn bã.
" Thái hậu nương nương, mời--" Lưu Hành có chút thương tiếc nhìn Tĩnh Vinh.
Chuyện này kì thực chỉ có một vài người biết được, hắn là một trong số đó.
Hồi Tĩnh Vinh thái hậu còn là khuê nữ đã từng được định thân cho Hoàng thượng. Lúc ấy, Hoàng thượng đối với việc thành thân cũng không quá quan tâm, chỉ là hoàng tử thành niên thành hôn thì hắn cũng nên thành hôn. Tiên hoàng tuyển người cho hắn, đối với hắn cũng chỉ là rước một nữ tử xa lạ về nhà.
Nhưng ai đâu ngờ, tiên hoàng vừa gặp Tĩnh Vinh thái hậu liền thích...
Hoàng thượng được triệu về kinh thành thành thân, cuối cùng lại tham gia đại điển của hôn thê và phụ hoàng hắn.