Cũng may sau đó Chu Lăng Thần tiếp tục dùng bữa, không hỏi vấn đề này nữa.
Sự tình tạm lắng, nàng cũng áp xuống nghi ngờ trong lòng.
.......
Buổi tối, trong Cẩm Tâm điện đèn đuốc vẫn sáng trưng.
" Hoàng thượng, trà đây. " Hoa Ngu đẩy cửa, bưng trà vừa mới pha vào.
Chân của Chu Lăng Thần trải qua thời gian dài tu dưỡng đã khá lên rất nhiều. Mặc dù vậy Hoa Ngu vẫn tận lực giúp hắn điều dưỡng thân mình. Y giả ai mà không biết, dùng dược nhiều cũng không tốt cho cơ thể, cho nên Hoa Ngu đổi thành trà, mỗi ngày đều cho Chu Lăng Thần uống.
Trà hôm nay nàng kiên nhẫn nấu mấy canh giờ, sử dụng hơn mười mấy loại dược trân quý tạo thành.
" Ừ. " Nàng vừa đến, Chu Lăng Thần liền dừng bút, nhận lấy chén trà trong tay nàng.
Hắn mở nắp trà ra có thể thấy rõ nước trà trong xanh, nhìn thấy được đáy. Hương vị nồng đậm phiêu hương, mang theo ngọt thanh. Nhiều đến mức phẩm không ra.
Tay nghề của Hoa Ngu thực sự rất tốt, trà tẩm bổ không nói, lại còn có hương vị độc đáo, Chu Lăng Thần thích uống.
Chẳng qua trà này mỗi ngày chỉ uống một ít như vậy, nhiều quá lại thành bổ thừa.
Hắn rũ mắt nhìn nước trà, hai ba ngụm liền uống xong chén trà nhỏ.
" Tốt. " Đặt chén trà xuống, Hoa Ngu vội đưa khắn tay đặc chế cho hoàng đế, Chu Lăng Thần tiếp nhận, không dùng, ngược lại lại nhìn nàng.
" Việc của Chu Viêm, trẫm giao toàn quyền cho ngươi xử lý, về phần người trong kinh, sợ là sẽ động. " Hắn không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu.
Mỗi khi Chu Lăng Thần dán mắt vào nàng luôn mang theo một loại xâm lược cường liệt vô hình. Đặc biệt là ban đêm, dưới ánh đèn, một sườn mặt của hắn hoàn mỹ đến tinh xảo.
Hoa Ngu định thần, cũng chú ý tới. Hôm nay Chu Mặc Ngân và Tĩnh Vinh đến đây đều nhận kết cục phải tay không quay về. Chu Hành thì trực tiếp bị giáng chức thành điền sử.
Nhưng đâu dễ như vậy, chỉ cần Chu Viêm còn ở trong tay nàng một ngày, đám người Chu Mặc Ngân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Chu Lăng Thần đang nhắc nhở nàng. Sau hôm nay sẽ có không ít rắc rối đây.
" Hoàng thượng yên tâm, nô tài cũng không phải dạng dễ nói chuyện. " Không biết nàng nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười, chỉ là nụ cười này lại lạnh như băng.
Ánh mắt Chu Lăng Thần khẽ nhúc nhích."Hắn" như vậy, tựa hồ cách hắn thật xa.
Hắn không thích.
Hoa Ngu hình như hơi xuất thần, không để ý Chu Lăng Thần đã đứng lên, đến khi nàng giật mình tỉnh táo thì Chu Lăng Thần đã sát vào nàng.
" Hoàng, Hoàng thượng?! " Hắn đứng gần thế này, hơi thở còn vương mùi Long Tiên hương, cứ thế xông thẳng vào khoang mũi nàng.
Hoa Ngu không nhịn được lùi lại. Nhưng quên mất rằng phía sau là ngự án, không lui được nữa.
" Tiểu Hoa nhi. " Khoảng cách giữa nàng và Chu Lăng Thần thật sự rất gần, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở của hắn, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Lông mi Hoa Ngu run run, đang muốn trốn tránh ánh mắt của hắn thì lại bị bàn tay của hắn chế trụ cằm.