Câu trả lời của Hoa Ngu khiến cả nhã gian rơi vào tĩnh lặng.
Chu Hành cũng giật mình, không ngờ Hoa Ngu vừa rồi dầu muối không ăn, nói chuyện cực kỳ khó nghe bây giờ lại đáp ứng. Xem ra, trong tay Chu Mặc Ngân lắm giữ nhược điểm trọng yếu của "hắn" nên mới khiến "hắn" nghe lệnh.
Mấy tên quan viên còn lại cũng có suy nghĩ như Chu Hành, chẳng qua không kích động như hắn mà thôi.
Chu gia chỉ có Chu Viêm là độc đinh, nếu Chu Viêm có mệnh hệ gì, Chu gia cũng tuyệt hậu.
" Trong lòng ngươi, quả nhiên vẫn còn bổn vương. " Chu Hành sung sướng người khác còn dễ hiểu, nhưng sao trông Chu Mặc Ngân cũng cực kỳ vui vẻ? Từ khi Chu Lăng Thần đăng cơ, đây là lần đầu hắn lộ ra tươi cười như vậy.
Trong nhã gian vẫn không ai nói một lời.
Bạch Ngọc Hằng khẽ biến sắc, không nhịn được liếc Chu Mặc Ngân một cái.
" Người đâu, đến Điện Tiền Tư chuyển lời của nô gia cho nhị vị đại nhân. " Hoa Ngu cũng không trả lời hắn, chỉ vẫy vẫy tay, gọi một tiểu thái giám bên ngoài vào.
Việc của Giang Hải là bảo vệ nàng, mấy việc lặt vặt này, hắn không cần phải đi.
" Mong công công phân phó. "
" Lúc nữa Chu đại nhân sẽ đến đón Chu Viêm, bảo bọn họ thả người. " Hoa Ngu nhàn nhạt nói.
Tiểu thái giám kia nghe vậy, giật mình, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, thấp giọng đáp:
" Vâng. "
Sau đó vội lui ra khỏi nhã gian.
Chu Hành thấy Hoa Ngu đích thân ra lệnh, lúc này mới tin nàng thực sự thả người. Trong lòng hắn nhẹ nhõm thở một hơi, đồng thời cũng có chút hoảng hốt. Người thì an toàn, nhưng chức quan của hắn cũng đã mất...
" Sở vương điện hạ nếu không còn gì phân phó, nô gia liền cáo từ trước, Hoàng thượng còn đang ở trong cung chờ nô gia. "
Hoa Ngu không buồn để ý đám người trong phòng nghĩ cái gì, lạnh nhạt bỏ lại một câu này rồi rời đi. Chu Lăng Thần cho nàng một khối lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung, nhưng cũng quy định, không cho phép nàng qua đêm ở ngoài. Vậy nên dù trời có sập, việc cấp thiết bây giờ là hồi cung.
" Đi nhanh vậy? " Chu Mặc Ngân nhíu mày, kỳ thực hắn vẫn muốn giữ Hoa Ngu ở lại một lúc, tống cổ người khác ra ngoài để hai người nói chuyện một phen. Nữ nhân này cần phải thuyết phục lại. Chu Mặc Ngân còn nghĩ, chỉ cần hắn kiên nhẫn vẫn có thể thuyết phục được nàng. Mà nàng, nói đi liền đi.
" Đúng vậy, nô gia đang hầu hạ Hoàng thượng. " Hoa Ngu cũng không nhìn hắn, mí mắt buông xuống, che đi kích động ở sâu trong đáy mắt kia.
" Cáo từ. " Nàng không kiên nhẫn tiếp tùng diễn tuồng tiền duyên với Chu Mặc Ngân, không nói mấy lời dư thừa lập tức vọt ra ngoài.
Chu Mặc Ngân nhìn bóng dáng vội vã của nàng, sắc mặt lại trầm xuống. Nhưng chỉ thoáng chốc, vẻ mặt hắn lại trở lại bình thường.
Hiểu nhầm giữa bọn họ, còn có nguy hại đến tính mạng của Hoa Ngu. Nàng biểu hiện như vậy cũng là chuyện thường. Khó khăn lắm mới khiến nàng đáp ứng yêu cầu, nếu nói nhiều quá sợ là phản tác dụng.
Nghĩ vậy, hắn cũng không giữ Hoa Ngu lại nữa.
Còn Hoa Ngu sau khi đi đến cửa lại quay lại liếc Chu Hành một cái.