Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 210: Đường đến hoàng tuyền không cô đơn



" Lương đại nhân. " Hoa Ngu chắp tay đối với Lương Húc, cười nói.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ giao tiếp, tính cách Lương Húc âm lãnh, ngày thường vẫn là bản mặt trước sau như một. Bộ dạng ít khi nói cười của hắn thường xuyên dọa sợ nhóm quý nữ. Hơn nữa bên phải trán của hắn, chỗ gần lông mày có một vết sẹo thật dài, đã vậy sắc mặt còn có phần tái nhợt, trông chả khác gì hung thần. Vậy nên đám triều thần thấy hắn còn cảm thấy hơi hãi.

Mà Hoa Ngu lại mặt không đổi sắc, đã vậy còn cười được.

Sắc mặt Lương Húc cũng không vì Hoa Ngu tươi cười mà thay đổi, ngược lại vẫn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nói:

" Hoa công công. "

" Lương đại nhân có chuyện quan trọng đến bàn với Hoàng thượng sao? " Hoa Ngu cười tủm tỉm, giống như không nhìn thấy vẻ mặt người chết của Lương Húc.

Lương Húc tuy gương mặt lạnh nhạt, nhưng lại không giống người thường. Hắn âm lãnh, toát ra một cỗ lệ khí khó nói lên lời khiến ai cũng phải bất giác run sợ.

Nhưng thật ra trừ bỏ mấy thứ này đi, Lương Húc lại rất anh tuấn. Người Lương gia diện mạo không tồi, đến cả ngốc tử Lương Nguy Chi kia còn đẹp nữa là.

" Đúng. " Lương Húc nhàn nhạt đáp, mặt vô biểu tình, nhìn kiểu này hình như là không muốn cùng Hoa Ngu nhiều lời.

" Lương đại nhân có chuyện vội, nô gia cũng không chậm chễ đại nhân, đại nhân, mời-- " Hoa Ngu không để bụng, thái độ vẫn vui vẻ, nàng nghiêng mình, tránh đường.

Kỳ thật trong điện vô cùng lớn, căn bản không cần Hoa Ngu phải tránh đi làm gì. Chỉ là nàng vẫn làm.

Tinh mắt có thể hiểu, đây là thái độ của nàng.

Tâm phúc của Chu Lăng Thần, nàng không muốn trở thành địch.

Những người này nàng không ghi thù, không thân cận, không cố tình đi đắc tội là được.

Lương Húc thấy thế, nhìn nàng nhiều hơn một chút. Không nói một lời, hướng về nàng hơi gật đầu, sau đó rời đi. Nhưng khi đi ngang qua Hoa Ngu, ánh mắt hắn không hiểu sao lại dừng trên mặt nàng.

Bước chân hơi dừng lại, đột nhiên hắn nói:

" Hoa công công hảo thủ đoạn. "

Hoa Ngu nghe nói, nhướn mày, cười như không cười trả lời:

" Lời của Lương đại nhân là có ý gì? "

" Chu Hành sau khi thấy được khuôn mặt thi thể của Chu Viêm thì ngất đi, suýt chút nữa thì dạo quỷ môn quan(chém), tâm tình Hoa công công thì hình như rất tốt. "

Kỳ lạ là, ngữ khí nghe cực kì châm chọc, nhưng căn bản trên mặt Lương Húc không lộ ra cái gì. Vẫn sắc mặt âm lãnh và đôi ưng mâu sắc xảo.

" Phải không? " Lương Húc cho rằng, ít nhất Hoa Ngu cũng sẽ che giấu một chút, không nghĩ tới nàng lại nở nụ cười.

" Kia cũng thật khiến người khác tiếc nuối. Bất quá a... Việc này nói không chừng lại là chuyện tốt. Chu Viêm một mình ở dưới đó cô đơn đáng thương đến cỡ nào, nếu Chu đại nhân cùng xuống bồi hắn, hai cha con có bạn đi cùng, đường xuống hoàng tuyền, tự nhiên sẽ không cô đơn. "

Đừng nói sau khi nghe xong Lương Húc có cảm nhận như thế nào, ngay cả Lưu Hành đứng gần đó cũng cảm thấy phát lạnh.

Nói Hoa Ngu tàn nhẫn độc ác cũng không bôi nhọ "hắn" a! Xem "hắn" nói cái gì kìa! Nếu lời này mà nói ở trong triều thì khẳng định quần thần sẽ xúc động đến phẫn nộ. Đáng tiếc Lương Húc không phải người thường, khác hẳn thần tử trong triều.

Sắc mặt hắn chỉ trầm xuống, thoạt nhìn vẫn vô cùng bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.