" Đại Hiệp. " Trong tiếng cười trào phúng rầm rộ duy chỉ có một người sắc mặt không hề thay đổi. Hoa Ngu nhẹ nhàng cười, hòa trong đám đông khiến nàng trở nên vô cùng nổi bật.
" Vâng. " Vẻ mặt của Đại Hiệp cũng không tốt là bao. Bọn họ sinh ra thân phận đã thấp kém, điệu cười châm chọc này chả khác nào con dao cùn, từng chút từng chút chậm rãi cứa vào lòng bọn họ. Hắn nắm chặt tay, đến khi nghe thấy tiếng của Hoa Ngu mới phản ứng lại, nhìn nàng.
" Đi. " Hoa Ngu không nhiều lời làm gì, chỉ là ném chung trà trong tay sang một bên, vỗ vỗ tay, đứng dậy.
" Công công? " Lương Nguy Chi khó hiểu nhìn nàng, vừa rồi khi đám người kia cười, hắn không hề hùa theo cười cùng. Ngốc tử hắn tuy rất ngốc, nhưng cũng có lúc, hắn là một ngốc tử vô cùng đáng yêu.
Ví dụ như chuyện vừa rồi, hắn không cảm thấy việc cười nhạo thân phận thấp kém của người khác là việc gì đáng buồn cười cả.
Hoa Ngu chỉ hơi nhìn hắn một chút, trên mặt nhàn nhạt, chờ Đại Hiệp từ trên đài đi xuống, nàng mới cùng Đại Hiệp khoan thai mà đi đến chỗ Dương Thải Y.
Nàng vừa mới bước được một bước, Dương Thải Y tức khắc biến sắc, tức giận nhìn nàng, nói:
" Ngươi muốn làm cái gì!? Sao hả? Bị bổn tiểu thư nói trúng tâm đen nên mới thẹn quá hóa giận sao!? " Nói thì cũng không sai nhưng Dương Thải Y vẫn không nhịn được hơi co người lại một chút, chí ít thì thoạt nhìn, nàng ta vẫn đối với Hoa Ngu không hề e ngại.
" Hừ! Người bên người Hoàng thượng, đừng cho rằng làm không được thì không cho người khác nói! " (chém) Chẳng qua Dương Thải Y sợ nàng, nhưng cũng có kẻ khác không bị sợ.
Giả dụ như, Mạc Thanh Ninh.
Mạc Thanh Ninh nhếch miệng, trên mặt bày rõ vẻ châm chọc, tựa hồ cười nhạo Hoa Ngu lỗ mãng cái gì cũng không biết.
" Đúng, đúng vậy! " Dương Thải Y thấy có người chịu ra mặt giúp mình nói chuyện liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng thấy Hoa Ngu từng bước tiến tới gần, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
" Đại Hiệp. " Hoa Ngu đứng yên, giống như không nghe thấy được lời của các nàng, mặc kệ hai người mồm lên miệng xuống mà bình thản vẫy gọi Đại Hiệp.
Đại Hiệp cung kính tiến lên.
Lúc này toàn bộ sảnh đường đều nhìn về phía bọn họ, ai cũng thắc mắc không biết Hoa Ngu muốn làm cái gì.
" Đao. " Lời lẽ ngắn gọn không chút dư thừa nhưng khiến người ta kinh hãi, Đại Hiệp nghe vậy dù tay vẫn dâng lên bội đao nhưng lại dùng ánh mắt khó hiểu nhùn nàng.
" Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì!? " Dương Thải Y thấy sắc lạnh của binh khí liền tái mặt, lắp ba lắp bắp nói không thành lời.
" Dương tiểu thư nhìn mà không hiểu sao? " Hoa Ngu lập tức cười lên.
Nàng cười tựa như vạn đóa hồng hoa tỏa sắc, tranh nhau nở rộ. Diễm lệ đến mức không thể rời mắt.
Yêu dị, động lòng người, mang theo hương vị mê hoặc nhân tâm.
Chu Lăng Thần ngồi trên kia thấy cảnh này, ánh mắt liền trầm xuống. Kẻ như vậy hắn thật muốn giấu kĩ ở trong cung, chỉ để mình hắn xem, mình hắn thưởng thức!
Chẳng qua cái ý nghĩ đáng sợ của hắn, đương nhiên Hoa Ngu không biết được.