" Việc hôm nay là do Bạch mỗ suy nghĩ không chu toàn, Hoa công công nói không sai, cầm kia của Giang tiểu thư đích thực là di tác cuối cùng của Nguyệt đại sư, Nguyệt Tâm cầm. "
Một lần nữa, Đại Hiệp lại bị ngăn cản khi chưa kịp làm gì.
Khuôn mặt âm trầm của Bạch Ngọc Hằng yên lặng nhìn Hoa Ngu một lúc, sau đó chậm rãi nói ra lời vừa rồi. So với người khác, Bạch Ngọc Hằng quả thực đúng là co được giãn được. Không những không cản Hoa Ngu lại, lại còn thẳng thắn nói ra sự thật.
Hoa Ngu chớp mắt, quay đầu lại, trên mặt ẩn ẩn nụ cười, cứ như vậy nhìn hắn.
" Nguyệt Tâm là tâm huyết cuối đời của Nguyệt đại sư, mà màu đen huyền của nó thực chất là vì để hiến tế thê nữ của Nguyệt đại sư bị thảm hại trong chiến loạn. Những việc này, công công nói không hề sai. "
Nàng không mở miệng, có khi là vì xấu hổ (?). Nhưng vị đại tài tử như Bạch Ngọc Hằng trong tình huống này lại có thể mặt không đổi sắc vô cùng trôi chảy nói ra tất cả. Năng lực nhẫn nại của hắn, hay lắm khả năng tự khống chế, phải nói là phi thường cao.
" Nguyên lai là như thế."
" Bạch công tử đã nói, khẳng định không có sai! "
" Hơn nữa, thanh đao kia không phải vừa rồi một nhát chặt đứt cái bàn sao? Nếu là đao giả, sao có thể làm được? "
" Đúng vậy! "
......
Quả nhiên là Bạch Ngọc Hằng, vừa lên tiếng liền khiến mọi người đồng tình.
Xác thực, so với Hoa Ngu thì Bạch Ngọc Hằng đáng tin hơn nhiều. Hắn là đệ nhất tài tử kinh thành, danh hiệu tài cao, cũng không phải dạng tùy tiện đi gạt người.
" Là thế sao? " Hoa Ngu híp mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhìn không ra một chút cao hứng nào, mà cũng chả phải không cao hứng, có phần cổ quái thì đúng hơn.
Nhưng mà Bạch Ngọc Hằng lập tức hiểu ý của nàng.
Hắn trầm mặt, tiếp tục nói:
" Dương tiểu thư đối với âm luật vốn không thực sự am hiểu, thêm nữa, nàng không hề biết về sự tích của Nguyệt đại sư cho nên mới ngông cuồng nói năng như thế... Đã đắc tội, mong Hoa công công bao dung! "
Nếu vừa rồi hắn cúi đầu với Hoa Ngu thì bây giờ chính là ăn nói khép nép.
" Ngọc Hằng! " Dung Triệt sợ đến ngây người, ai mà chả biết Bạch Ngọc Hằng là người cao ngạo đến cỡ nào, hôm nay có thể cúi mình thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
" Hơn nữa, Hoa công công giữ Bạch Ngọc lệnh, vốn là khách quý của Bạch Ngọc các, nói Hoa công công ti tiện, kẻ đó mới là kẻ mù! "
Bạch Ngọc Hằng cũng mặc kệ Dung Triệt, ngược lại vẫn yên lặng nhìn Hoa Ngu, ném ra một tin tức vô cùng kinh dị khiến ai nấy đều phải hốt hoảng.
Bạch Ngọc lệnh!
Toàn kinh thành này, Bạch Ngọc lệnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Còn ai dám nói Hoa Ngu thân phận thấp kém nữa!?
" Ha ha! " Hoa Ngu nhướng mày, cuối cùng nở nụ cười.
" Khách quý? Lớn đấy nhưng không cần đâu, nô gia vốn chẳng có thân phận gì, bất quá chuyện hôm nay mong chư vị nhớ kỹ trong lòng — Hạ nhân đê tiện trong mắt các ngươi, nô bộc không đáng nhắc đến, hay mà người mà các ngươi gọi kẻ hạ đẳng cũng là một phần của Túc Hạ, chư vị nếu thấy chướng mắt có thể tới tìm nô gia! "
Nàng vẫn cười, mắt phượng đảo qua đám người trong sảnh một lượt.
" Nô gia sẽ khiến chư vị biết rằng, cái gì mới gọi là ti tiện, cái gì mới gọi là thấp kém! "
Rất nhiều người sắc mặt đã xanh mét, nhưng đối diện với ánh mắt của nàng, một câu cũng không dám nói.