Sao có thể!? Nhìn kiểu gì thì Hoa Ngu không thể nào là người biết cầm nghệ, nhưng cầm khúc kinh diễm vừa rồi là gì chứ!?
Khúc này giai điệu rất lạ, ít nhất thì Chu Mặc Ngân chưa từng nghe qua. Không nói cái khác, chỉ cần khúc này, nàng đã có thể dễ dàng mà vượt qua Giang Tố Vân.
Ra vậy, vì thế mà vừa rồi nàng lại chắc chắn như vậy!
Nhiều người trước đó còn cảm thấy nàng khoác lác.
Vẻ mặt Chu Mặc Ngân cứng nhắc, phần vì kinh ngạc, phần vì tức giận mà nhìn chằm chằm Hoa Ngu. Càng đáng sợ hơn, hắn không tài nào dời ánh mắt ra khỏi nàng được!
" Tang, tang, tang— " Cái gọi là "đang hay thì đứt dây đàn" chính là đây, tiếng đàn của Hoa Ngu đột nhiên thay đổi! Âm thanh đột ngột, cơ hồ một cước hủy đi toàn bộ tiên nhạc nàng vừa tấu ra!
Chu Mặc Ngân nhăn mày, ánh mắt vẫn dừng trên người Hoa Ngu.
Là lỗi thôi sao?
Không phải chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy, rất nhiều người nghe đoạn khúc sau đều cảm thấy khó chịu về âm tiết chói tai kia.
Quay đi ngoảnh lại, tất cả đều nhìn về phía Hoa Ngu.
Còn về phần Hoa Ngu, không biết từ khi nào nàng đã thu lại ánh mắt của mình. Nàng không nhìn bất cứ kẻ nào, lại giống như... nhìn tất cả mọi người.
" Đây là... " Tiếng đàn chói tai như vậy, ngay cả Dung Triệt mù tịt âm luật cũng thấy khó chịu mà nhíu mày, ngay lúc hắn muốn nói gì đó thì...
" Cót két! Cót két! Cót két! " Hoa Ngu đột nhiên nâng tay phải, dùng hết sức lực mà miết dây đàn. Thanh âm phi thường sắc nhọn, tựa như tiếng gào thét càn quét qua cả đại sảnh khiến người nghe biến sắc.
Nhưng không đợi mọi người định thần, tay nàng vừa chuyển, tiếng đàn lại thay đổi!
Chỉ trong nháy mắt, từ tiên nhạc lại biến thành âm điệu không đâu vào đâu, rồi đùng một cái lại trở thành tiếng đàn mưa rền gió dữ!
Tay nàng trên huyền cầm tựa như chỉ lướt qua, thanh âm dõng dạc hùng hồn, đôi khi như một chú bướm nhỏ lạc giữ giông gió bão bùng.
Thật giống như...
Nhiệt huyết dâng trào trên chiến trường, thiếu niên tướng quân thân mặc khôi giáp màu bạc, áo choàng màu đỏ khoác lên mình, trong tay múa thanh trường kiếm. Dưới ánh nắng, sóng kiếm tựa như những giọt nước lóng lánh đậu trong không gian. Gió thổi phấp phới, mà người cũng tựa như mũi tên, phóng nhanh ra ngoài!
Thiếu niên tướng quân, trên chiến trường chém giết, một kiếm hạ xuống, liền có thể đoạt được đầu quân địch.
Kích động nhân tâm, thậm chí còn khơi dậy cả những nhiệt huyết ẩn sâu trong lòng.
Một khúc nhạc mênh mông, so với tiên khúc ban đầu, quả thực không giống như là từ một người mà ra.
Nếu nói tiên khúc phảng phất đưa con người ta vào tiên cảnh, bên mình nắm lấy tiểu tiên nhè nhẹ, hương thơm ngào ngạt tinh khiết cùng với rượu ngon nồng vị thì giờ đây, khúc này như đẩy con người trở thành Tu La địa ngục trên chiến trận, vì quốc quên thân, nhiệt huyết dâng trào dù cho đầu rơi máu chảy!
Người ngồi đây nghe, dù cho là những nữ tử nhu nhược cũng bị cầm khúc này kích động, nôn nóng trong lòng.
Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng đàn lại thay đổi!
Lần chuyển biến này lại không giống như hai lần trước, cũng không phá âm mỗi lần chuyển tiếp, không mang theo toan tính, cứ như vậy trở nên thê lương.
Giống như thiếu niên tướng quân vừa rồi còn mạnh mẽ oai phong đối đầu với quân địch, khi quay đầu nhìn lại, lại phát hiện phía sau không một bóng người.
Chỉ còn mình "hắn", bị vây quanh bởi địch nhân hung ác.
Update: 26/4/2020
*le: Một chương nhàm chán toàn tả và tả làm tui đau cả não 🙂