" Không thì họa tiên tử năm nay để công công làm đi, như thế nào? " Hoa Ngu vừa nói ra một câu khiến sai ai ai cũng âm trầm đến đáng sợ. Nào ngờ nàng dứt lời xong lại có thêm một kẻ không sợ chết nói thêm vào.
" Nói cái gì đấy hả!? " Người khác còn nghe chưa thủng, Chu Duệ đã biến sắc trước.
Họa tiên tử không phải là cái danh để nói giỡn, cho ai cũng có thể!?
Gân xanh trên đầu hắn nổi bạo, hỏa khí trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
" Chủ tử! " Chu Duệ chưa kịp động thủ thì người bên cạnh đã giữ hắn lại.
Hắn vốn không phải là kẻ có tính tình tốt cho cam, bị chặn lại thì lập tức nhíu mày, nói: " Cái gì!? "
Tên sai vặt cảm giác được tức giận của hắn, trong lòng tuy run sợ nhưng vẫn cắn răng mà nói:
" Người vừa nói là... Bạch công tử! "
Vẻ mặt của Chu Duệ lại thay đổi, không thể tin được mà ngoảnh lại, vừa lúc nhìn thấy Bạch Ngọc Hằng nhìn chằm chằm Hoa Ngu không chớp mắt.
Theo lý mà nói, bọn họ và đám người Bạch Ngọc Hằng vẫn luôn là quan hệ như nước với lửa. Chỉ riêng việc Bạch Ngọc Hằng là thư đồng của Chu Mặc Ngân thôi thì đã chẳng thể hòa hợp được rồi.
Nhưng Bạch Ngọc Hằng này cũng có điểm khác người.
Ngay cả Chu Duệ cũng không thể không thừa nhận rằng, Bạch Ngọc Hằng xác thực là quân tử, lại còn vô cùng chính trực. Người tài hoa như vậy, đơn giản sẽ không động tay chân với người khác.
Cho nên khi Giang Tố Vân đến tuyển họa tiên tử, đối với Chu Duệ chính là một chuyện tốt.
Ngay cả Cố Nam An trước đây từng nói, Bạch Ngọc Hằng là người đáng để tin tưởng.
Nhưng rồi bây giờ thì sao!? Cái người đáng tin nhất lại mở miệng nói ra lời như vậy!
" Vốn dĩ Bạch mỗ từng tới cửa cầu họa tranh công công, nhưng khi đó công công lại cự tuyệt, nghĩ lại chắc duyên cơ chắc cũng do tuyển họa tiên tử. "
Bạch Ngọc Hằng vô cùng thản nhiên trước sự kinh sợ của tất cả mọi người, mặc kệ những ánh mắt đăm đăm kia, hắn vẫn bình tĩnh bước lên.
" Trước mắt công công có được danh hào họa tiên tử này, liệu có bằng lòng để Bạch mỗ họa công công hay không? "
" Công tử! " Đừng có nói người khác phản ứng như thế nào, ngay cả gã sai vặt bên cạnh Bạch Ngọc Hằng cũng biến sắc, vội vàng gọi hắn lại, nói gấp:
" Không thể a! Công tử, xưa nay tiên tử chỉ có nữ nhân mới có thể làm, Hoa công công hắn... " Gã cuống quýt muốn ngăn Bạch Ngọc Hằng lại.
Gã là tâm phúc của Bạch Ngọc Hằng, ở bên hầu hạ cũng coi là được yêu thích. Phụ thân Bạch Ngọc Hằng vẫn luôn sợ cái tính cách này của hắn. Không hiểu kinh biến, lại quá chính trực, thiện lương. Cho nên mới sắp xếp cho gã đến hầu hạ.
" Việc này không hợp quy củ đâu công tử! " Gã sai vặt thật sự là gấp đến không thể gấp hơn. Bạch Ngọc các đi được đến ngày hôm nay đều là nhờ công lao của Bạch Ngọc Hằng. Hắn là thiên hạ đệ nhất tài tử, khó khăn lắm mới vươn đến đây.
Nhưng một ngày quan trọng như tuyển họa tiên tử hôm nay mà Bạch Ngọc Hằng lại đi một ngã rẽ thì thực sự...
" Chỉ cần công công cho phép, Bạch mỗ có thể phá lệ vì công công! " Bạch Ngọc Hằng hoàn toàn bỏ qua mấy lời của gã sai vặt, vẫn yên lặng nhìn Hoa Ngu.
Chính Hoa Ngu cũng không ngờ Bạch Ngọc Hằng lại nói như vậy, ít nhiều cũng thấy kinh ngạc.
Chẳng qua từ lúc nàng vừa mới đến kinh thành không được bao lâu, còn chưa có được vị trí hiện tại, Bạch Ngọc Hằng đã từng nói đến chuyện này.