" Ngô! " Nụ hôn mãnh liệt, trực tiếp khiến Hoa Ngu nuốt ngược lại những lời muốn nói.
Mạnh mẽ xâm lược, thậm chí không cho nàng bất kỳ cơ hội phản ứng nào. Môi lưỡi hắn tiến vào, cường thế không để nàng do dự, một đường công thành đoạt đất.
Quả thực là ngang ngược tới cực điểm.
Hoa Ngu nào từng chịu qua hoàn cảnh như vậy, đầu óc đều choáng váng, chỉ có thể bị động mà thừa nhận hắn.
" Ô ô ô!!! " Nàng một bên giãy giụa, nghĩ muốn ngoảnh đầu đi, một bên là muốn thẳng tay đấm người trước mặt.
Nhưng tên này thật giống như tường đồng vách sắt, gắt gao mà giam nàng trong lòng, không cho nàng bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Không chỉ có thế, bàn tay to của hắn còn khẽ vuốt lưng Hoa Ngu, dù rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến cho nàng cứng người.
" Hoàng, Hoàng thượng! Không được! " Khó khăn lắm Chu Lăng Thần mới buông lỏng nàng ra một chút, nàng lập tức vội túm chặt vạt áo của mình, vô cùng kinh hoàng mà nhìn Chu Lăng Thần.
" Hoàng thượng thân mình vạn kim, nô tài, nô tài chỉ là thái giám, nô tài không thể làm bẩn đôi mắt của Hoàng thượng a! " Đại khái cả đời này, nàng chưa bao giờ kích động như vậy. Lời nói vừa nhanh vừa vội, chỉ sợ bản thân nói chậm một chút thôi là sẽ bị Chu Lăng Thần ăn sạch!
" Không có việc gì, trẫm không chê ngươi. " Trên môi Chu Lăng Thần lấp loáng ánh sáng, mang theo cảm giác mị hoặc.
Hoa Ngu:... Nàng chê được chưa!?
Chu Lăng Thần thấy nàng trừng lớn con mắt, giống như một con thỏ bị kinh sợ, môi đỏ sưng sưng. Ánh mắt trầm xuống, lại cúi đầu, muốn tiếp tục ngậm lấy môi nàng.
" Hoàng thượng! Hoàng thượng! " Nhưng đầu còn chưa kịp chạm vào Hoa Ngu thì bên ngoài liền truyền đến tiếng động lớn.
¯_(ツ)_/¯
Chu Lăng Thần nhíu mày.
Hoa Ngu vẫn vô cùng gắt gao mà túm chặt cổ áo, nghe được âm thanh này liền thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ!
Đây là vị anh hùng hảo hán phương nào, hôm nay nàng giữ được trong sạch, ngày sau nhất định sẽ tận lực báo đáp!
" Chuyện gì!? " Chu Lăng Thần âm trầm, sắc mặt phải nói là khó coi.
Nam nhân nào cũng vậy, mấy thời điểm quan trọng mà bị "đứt gánh giữa đường" đương nhiên sẽ chẳng vui vẻ gì.
" Định Quốc Công hồi kinh! " Tôn Chính đứng bên ngoài nghe được ngữ khí lạnh băng của Chu Lăng Thần, trong lòng không khỏi run lên.
Hắn cũng không phải muốn quấy rầy Hoàng thượng, nhưng chính sự quan trọng, hắn thực sự không có biện pháp a!
Hoa Ngu sau khi nghe được ba từ "Định Quốc Công", vẻ mặt liền nhanh chóng lạnh xuống.
Nếu Cố Nam An mà không trở lại, nàng còn tưởng hắn đã chết ở bên ngoài rồi. Nhưng dù hơi lâu, người này vẫn về tới kinh thành.
Từ khi Hoa Ngu lên làm Đại Thống lĩnh Điện Tiền Tư, trong tay cũng đã có nhân thủ, hơn nữa còn có Giang Hải và một số huynh đệ sống sót nơi chiến trường.
Nhưng dù là vậy, nàng vẫn chưa thể động thủ tới Cố Nam An.
Một là Chu Lăng Thần sắp xếp bên nàng không ít người, mọi nhất cử nhất động của nàng, Chu Lăng Thần đều biết rõ. Khi mới hồi kinh, từ biểu hiện của nàng, Chu Lăng Thần hẳn đã biết nàng không thích Cố Nam An. Nhưng tùy tiện phái người đi giết hắn, trông qua vẫn quá mức bất thường.
Hai là bên cạnh Cố Nam An cao thủ như mây, nàng phái người đi, nếu giết được thì tốt, nhưng nếu không được... Chính là tìm chết vô nghĩa!