Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 270: Hoa Ngu buồn rầu



" Đúng vậy! Tam tướng Diệp gia, ai nấy đều dũng mãnh phi thường, đặc biệt là Diệp tam Diệp Vũ, thật sự đáng tiếc! " Bầu không khí xung quanh có chút cổ quái, nhưng Địch Hoắc giống như không cảm thấy, tiếp lời Hoa Ngu, cảm khái nói về Diệp gia quân.

Hoa Ngu cong cong môi, Địch Hoắc trước giờ đã gửi cho nàng vô số chiến thiếp, lúc nào cũng muốn đánh với nàng một trận cho đã, nàng "chết", trong lòng Địch Hoắc tự nhiên tiếc hận.

Nhưng mà đối với một số người, mọi chuyện không phải như vậy.

" Sứ thần trước mặt, Hoa công công nhắc đến loạn đảng làm cái gì? " Cố Nam An vẫn luôn im lặng từ đầu đột nhiên mở miệng ngay lúc này.

Nghe giọng thôi, Hoa Ngu đã không thấy vui vẻ gì.

Sắc mặt nàng cũng nhanh chóng lạnh xuống.

" Nga? Phải không? Diệp gia quân là loạn đảng... Lâu như vậy rồi, nô gia đều đã quên. " Trên mặt nàng thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng ý cười này căn bản không đến được đáy mắt, phảng phất còn mang theo chút lạnh lẽo.

Bên ngoài lập tức trở nên khó xử đến cứng ngắc.

Ngay cả người như Địch Hoắc cũng nhận ra tình hình này không thích hợp, hắn đờ ra một lúc, nhìn Cố Nam An rồi lại nhìn Hoa Ngu, cuối cùng quyết định bản thân vẫn nên câm miệng thì hơn.

" Hoa công công hẳn nên để ý cho tốt việc trong kinh đi. (?)" Cố Nam An mặt không cảm xúc phun ra một câu như vậy.

" Tôn công công, có thể vào rồi. "

Tôn Chính sững sờ trong một chốc, sau đó vội vàng nói: " Vâng, vâng! "

Hắn đẩy rộng cửa điện ra rồi xoay người lại, dẫn Cố Nam An và đoàn người của Địch Hoắc đi vào trong điện.

Hoa Ngu vẫn đứng ở cửa, vẫn nhìn bọn họ cho đến khi thân ảnh biến mất, lúc này mới thu lại ánh mắt của mình.

Cố Nam An không tới thì thôi, vừa mới đến liền mang theo một người như vậy, hắn muốn làm gì? Lợi dụng Hán Giang quốc, đối phó với Chu Lăng Thần?

Tâm tư Cố Nam An phức tạp, từ trước đến nay nàng đều nhìn không thấu, càng đừng nói là hiện tại.

Chỉ là không biết, sau khi Cố Nam An đụng độ với Chu Lăng Thần thì sẽ phát sinh ra chuyện thú vị đến mức nào. Nhưng không hiểu tại sao, nàng lại cảm thấy giữa hai người bọn hắn, phân thắng của Cố Nam An cũng rất nhỏ.

Chỉ vì Chu Lăng Thần ẩn tàng đến quá sâu.

Trước khi chân của hắn hồi phục, ai cũng không biết, trong tay hắn sao lại nắm giữ nhiều vật như vậy. Một kích liền trúng, hoàn toàn không cho người khác cơ hội để phản ứng.

Cố Nam An... suy cho cùng vẫn là kém hơn một chút.

Nghĩ tới Chu Lăng Thần, Hoa Ngu lập tức liền thấy đau đầu.

Có một chủ tử thích thái giám, xin hỏi nàng nên làm gì bây giờ? Xả thân bồi hắn sao?

Khóe môi nàng có chút giật giật, nếu Chu Lăng Thần mà biết nàng là nữ tử, có thể hay không thất vọng, sau đó mất đi hứng thú với nàng, rồi từ đó buông tha nàng không?

Ngẫm lại thì thấy...

Khả năng không lớn.

Cái câu mặc kệ ngươi là nam hay nữ, thậm chí là thái giám đi chăng nữa của Chu Lăng Thần vẫn mơ hồ quanh quẩn bên tai nàng kìa!

Da đầu Hoa Ngu dại đi, chẳng lẽ nàng vì quyền thế mà phải đi hiến thân sao?

Không, không được! Diệp Trí và Diệp Hằng ở dưới suối vàng mà biết, chỉ sợ sẽ dùng nước miếng nhấn chìm nàng!

Nhưng trước mắt vẫn không có biện pháp nào để giải quyết, nàng chỉ có thể hy vọng hứng thú của Chu Lăng Thần với nàng sẽ tiêu tán đi thôi.

Hoa Ngu hít sâu một hơi, nhấc chân rời đi.

......

Từ khi khai quốc đến nay, Hán Giang quốc chưa bao giờ phái người đi sứ sang Túc Hạ, đã vậy còn đến tận kinh thành. Việc này vừa truyền ra lập tức đoạt hết nổi bật vừa qua của Hoa Ngu.

Rốt cuộc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mà sứ thần Hán Giang đặt chân lên Túc Hạ, hơn nữa còn do Cố Nam An đưa đến.

Và đương nhiên, chuyện tiếp đãi sứ thần cũng rơi trên đầu hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.