Chào mọi người, Ninh đã quay trở lại rồi đây!!! ο(=•ω<=)ρ⌒☆
- ----------------
Một tên thái giám, dám càn rỡ như vậy!
So với Mạc Tử Huân, Chu Mặc Ngân lại không tức giận nhiều như vậy.
Trên mặt hắn, nghi hoặc hiện lên rõ ràng.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm bộ dáng ngang ngược kia, trong mắt đều là không thể tin được.
Nếu không phải khuôn mặt kia, hắn thực sự cho rằng đây là một kẻ khác!
Nhưng mà chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng, sao có thể khiến một người thay đổi đến như vậy?
Chu Mặc Ngân thực sự không thể tin được.
" Đi!" Hoa Ngu nhảy lên xe ngựa, vỗ tay một cái, trên mặt có chút thờ ơ.
Đôi mắt phượng câu hồn kia, quả thực là bộ dạng ngông cuồng ngang ngược, vô pháp vô thiên:
" Thế tử gia cứ việc đi đi! Không quan tâm là hỏi chủ tử của ta, hay là hỏi Hoàng thượng! Việc ngày hôm nay, chính là Hoa Ngu ta làm, đến khi thế tử gia đi cáo trạng, nhớ báo tên rõ ràng!"
Nàng nhếch miệng, nói xong còn cười nhạo một chút, lại đi lên phía trước, đến gần Mạc Thanh Ninh.
" Quận chúa còn muốn bắt trộm? Gã sai vặt của ta cái khác thì không nói, nhưng thân thủ thì cực kỳ tốt! Nếu quận chúa không ngại, chi bằng để hắn thử xem?"
Lời này mang tính uy hiếp, ai cũng nghe ra.
Mạc Thanh Ninh liếc qua Đại Hiệp bên cạnh Hoa Ngu một cái, bắp tay người kia cường tráng, chỉ sợ gập nhẹ một cái, cũng đủ đứt gãy tay nàng!
" Ngươi dám?!" Mạc Thanh Ninh còn chưa trả lời, Dương Thải Y đã gầm lên.
" Ngươi là ai mà dám uy hiếp quận chúa? Kẻ thấp hèn như ngươi... "
" Câm miệng!" Ả còn nói chưa xong, Hoa Ngu đã quay lại, lạnh giọng trách mắng:
" Dương tiểu thư, cha mẹ ngươi không có dạy ngươi, khi người khác đang nói thì không được xen mồm vào sao?"
Khuôn mặt Dương Thải Y tức khắc đỏ như gan lợn.
" Chúng ta còn đang bận việc, hôm nay không tiếp các ngươi được." Hoa Ngu cũng không muốn cùng bọn họ dây dưa, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
" Đại Hiệp, chúng ta đi." Nhưng Hoa Ngu không để ý đến ả, cứ như vậy phất tay, gọi Đại Hiệp đi.
" Vâng!" Đại Hiệp sờ sờ mặt mình, biểu cảm có chút mơ hồ, tự nhiên không biết chuyện mình làm hôm nay đã kinh hãi thế tục đến nhường nào, liền theo Hoa Ngu rời đi.
" Thực sự là cái loại... " Sau khi bọn họ đi, Dung Triệt lắc lắc đầu, cực kỳ cảm khái nói.
Tuy hơi phóng đại cái loại thái giám như vậy, nhưng Dưng Triệt vẫn muốn nói, Hoa Ngu này, đúng là khác loại!
Hôm nay đắc tội một đống quý nhân, Dung Triệt không khỏi lo lắng thay cho cái mạng nhỏ của nàng.
A! Người này ngàn vạn lần đừng chết, rất thú vị!
.........
Sau khi không còn ai quấy rầy, tự mình Hoa Ngu đi mua dược liệu, mua tất cả.
Đợi đến khi xe ngựa đến, bốn người cao lớn cùng một xe dược liệu, hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách về đến Ung Thân vương phủ.
" Hoa công công." Vừa mới bước xuống, liền có người đón.
Hoa Ngu nhìn qua, là thủ hạ của Lưu Hành.
" Vương gia đang ở thư phòng chờ ngươi."
Hoa Ngu có chút đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Chu Lăng Thần về sớm vậy?
Không đúng...
Có khi nào hắn biết rồi không? Chuyện vừa mới xảy ra, tên biến thái này không phải có thiên lý nhãn đấy chứ?
Vốn dĩ từ đầu nàng không có một chút hoang mang sợ hãi nào, nhưng không biết vì sao, vừa nghe một câu này, trong lòng lại có chút chột dạ.
" Đã biết, ta sẽ qua." Nàng khoát tay, đáp ứng cực quyết đoán, trên mặt lại ngập tràn không tình nguyện.
Nhưng dù không tình nguyện đến mức nào, thì vẫn phải đi.
Chờ Hoa Ngu lề mề đủ rồi, đến khi đứng trước cửa thư phòng, cũng đã là đêm.