" Vương gia?" Âm thanh nịnh nọt đến cực điểm, ngay cả Hoa Ngu cũng cảm thấy rùng mình.
" Cót két." Hoa Ngu nghe được tiếng động, ngẩng lên liền sửng sốt.
Chu Lăng Thần hình như vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn chút ướt, trên người chỉ mặc trung y nguyệt sắc đơn giản. Hắn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, nhìn nàng.
Hoa Ngu:...
Không thể không nói, dung mạo của Chu Lăng Thần có lực sát thương quá lớn, nàng chỉ liếc nhẹ một cái, liền cảm thấy cảm tâm cũng nhũn ra.
Yêu nghiệt!
" Giờ mới về?" Chu Lăng Thần vuốt cằm, cười như không cười nhìn nàng.
" Vương gia nói gì vậy! Nô tài không giám." Bộ dạng hung hăng ngang ngược của Hoa Ngu hồi sáng một chút cũng không còn, trên mặt chỉ còn nụ cười nịnh nọt.
" Hôm nay vẫn còn vui vẻ lắm sao?" Hắn cũng không vạch trần, chỉ nghiền ngẫm nhìn nàng.
Trong lòng Hoa Ngu loạn hết cả lên.
" Còn, còn... "
" Cũng chỉ là còn đi?" Chu Lăng Thần nhướn mày, nói:
" Không phải ngươi mang Đại Hiệp đi tàn sát tứ phương sao? Bổn vương còn tưởng rằng, ngươi cực kỳ vui vẻ cơ!"
" Đến đây!" Chu Lăng Thần thấy nàng biến thành cái dạng này, trong lòng khẽ động, nâng tay vẫy nàng.
Vẻ mặt Hoa Ngu có chút ngờ vực, lại nghe hắn nói nên đến gần.
" Đến gần đây." Hoa Ngu nghe lời tiến gần thêm nữa.
Giờ thì gần đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của Chu Lăng Thần, cảm thấy được hơi ấm trên người hắn.
Hoa Ngu hoảng hốt một trận.
" Lần sau gặp phải loại chuyện này, ngươi cứ việc đánh Mạc Thanh Ninh, bổn vương làm chỗ dựa cho ngươi." Thanh âm Chu Lăng Thần trầm thấp dễ nghe, giống như là rượu ngon lên men ủ lâu năm.
Hoa Ngu nghe xong, cảm thấy bản thân sắp say đến nơi.
" Hử?" Thấy nàng không nói lời nào, hắn khẽ hừ một tiếng.
" Nô tài tạ ơn Vương gia!" Hoa Ngu phản ứng cực mạnh, khom người cúi xuống thật sâu, lòng có chút khó chịu*.
*chỗ này không biết dịch thế nào.
Tên biến thái này, Mạc Thanh Ninh thích hắn như vậy, hắn lại để nô tài của mình đi đánh người ta.
Chặc!
Vô tình!
" Chỉ là, ngươi nên nhớ rõ một chút, ai mới là chủ tử của ngươi!" Hắn nâng tay nắm lấy cằm nàng, Hoa Ngu vừa chớp mắt, lông mi dài nhẹ quét qua mặt hắn.
Không hiểu sao, Chu Lăng Thần cảm thấy có chút ngứa.
Cái ngứa này, thế nhưng lại một đường từ mặt, ngứa tận đến đáy lòng.
Đúng là cái vật nhỏ thú vị.
" Đương nhiên là Vương gia." Hoa Ngu cười nịnh nọt, trong lòng lại đánh thình thịch.
" Được rồi, trở về đi." Chu Lăng Thần cười cười, buông cằm nàng ra.
Ngón tay vuốt nhẹ tay mình một chút, xúc cảm trắng mịn kia, nhất thời khiến người ta không muốn buông tay.
" Vâng!" Hoa Ngu nhẹ nhõm thở một hơi, không nghĩ cứ như vậy mà được qua cửa, chạy như bay ra ngoài.
Chỉ là, đến sáng sớm ngày thứ hai, có người từ trong cung đến.
Hoa Ngu đang ngủ bị lay tỉnh, vẫn còn mơ màng thì nghe được tin này, vội mặc quần áo chạy ra ngoài.
Đến ngã rẽ, Hoa ngu không cẩn thận liền đâm sầm vào một lồng ngực ngát hương.
" Bịch!"
" Nha! Cẩu nô tài đâu ra đây!" Một trận rối loạn, tốt xấu gì trước đây Hoa Ngu cũng từng tập võ, vội ổn định thân mình, theo bản năng đỡ người mình đụng.
Ai ngờ người nọ còn không cảm kích, còn vô cùng chán ghét đẩy nàng ra.
Nàng không còn nội lực, thân thể cũng không linh hoạt như trước kia, bị người ta đẩy như vậy liền ngã ngửa ra đằng sau.
" Tên chó mù nhà ngươi! Dám đụng vào sườn phi nương nương!" Một tiếng gầm trên đỉnh đầu vang lên, Hoa Ngu giương mắt nhìn.
- ---------
le: Các bác có hiểu hông??:V Không phải cẩu lương mà là Hoa tỷ bị chửi ( mắt cẩu mù) Á há há, tui cũng ăn phải cú lừa tiêu đề này đấy:)))