Liễu Tình ủy khuất cực kỳ, hai mắt hồng hồng, nhìn về phía Thi Nhược Vân.
" Đại nha hoàn bên cạnh bổn cung, ngươi muốn đánh là đánh sao?" Sắc mặt Thi Nhược Vân khó coi.
" Sườn phi nương nương." Hoa Ngu nhếch miệng cười, trên mặt có chút tinh nghịch. " Nếu người không quản cho tốt con chó bên cạnh mình, thì nô tài sẽ giúp người nha."
" Ngươi mới là chó!" Khuôn mặt Liễu Tình dữ tợn, cả người tức đến phát run, " Ngươi là cẩu nô tài, hoạn quan, đồ thối nát! Ngươi chết không được tử tế!"
Sau đó quay lại nhìn Thi Nhược Vân, khóc lóc kể lể:
" Nương nương, rõ ràng tên cẩu vật này không để ngài vào mắt a!"
Sắc mặt Thi Nhược Vân đen hoàn toàn.
" Đủ rồi!" Nàng (TNV) quát Liễu Tình một tiếng.
Liễu Tình đang nức nở cũng ngậm miệng.
" Đi, mời Vương gia đến! Bản cung thật muốn biết, hôm nay có trị được tên nô tài này hay không!"
" Vâng!" Liễu Tình nhanh chóng đáp ứng, vô cùng độc ác liếc nhìn Hoa Ngu, sau đó xoay người chạy.
Ai ngờ quay người lại thì đã thấy Lưu Hành đang đẩy xe cho Chu Lăng Thần, hướng đến chỗ các nàng.
Mắt Liễu Tình sáng ngời, vội kêu:
" Vương gia!"
Phía sau nàng ta là hai người Thi Nhược Vân cùng Hoa Ngu, cũng đồng thời nhìn về phía kia.
Chu Lăng Thần vẫn một thân y bào nguyệt sắc, áo choàng còn thêu giao long đang giương nanh múa vuốt, khuôn mặt như ngọc, tuấn mỹ không giống phàm nhân.
Liễu Tình thấy Chu Lăng Thần tiến lại đây, trong lòng không nhịn được nhảy dựng lên.
Mọi người đều nói trong các hoàng tử, Chu Lăng Thần là đáng thương nhất, bởi vì hai chân tàn tật, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Nhưng Liễu Tình lại thấy, Chu Lăng Thần đẹp như vậy, tàn tật thì làm sao?
Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải trở thành nữ nhân của Chu Lăng Thần!
" Thiếp thân tham kiến Vương gia."
" Nô tài tham kiến Vương gia."
Hoa Ngu cùng Thi Nhược Vân đồng thời hướng Chu Lăng Thần hành lễ.
" Vương gia!" Liễu Tình từ phía sau nhảy ra, chỉ vào Hoa Ngu, lớn tiếng nói:
" Hoạn quan này không biết tại sao lại vào được Vương phủ, thế nhưng lại nói là người của Vương gia, sườn phi nương nương biết người luôn chán ghét loại người bẩn thỉu này, cho nên muốn bảo nô tỳ đuổi hắn đi, ai ngờ hắn lại đánh nô tỳ!"
Liễu Tình nói đến chỗ này, trên mặt có chút ủy khuất, mong đợi nhìn chằm chằm Chu Lăng Thần. Đây là muốn Chu Lăng Thần làm chủ cho nàng a!
Hoa Ngu ở một bên nhìn thấy, không khỏi cười lạnh, nói:
" Lưu đại nhân."
Lưu Hành bị chỉ tên, không khỏi run lên.
" Hoa, Hoa công công." Thật sự hắn rất sợ Hoa Ngu.
Trên trời dưới đất, không có việc gì vị này không dám làm.
" Nô tỳ ở phủ này, hình như cao quý hơn người ngoài một chút? Một câu một tiếng gọi người khác là nô tài, không lẽ, nàng nghĩ mình là chủ tử của Vương phủ này?"
Sắc mặt Lưu Hành khẽ biến, lời này hắn không có cách nào trả lời được.
" Vương gia, không phải như thế." Thi Nhược Vân từ đằng sau đứng ra, bộ dạng lạnh lùng cứng rắn trước mặt Hoa Ngu liền đổi thành ôn nhu trước mặt Chu Lăng Thần.
" Quy củ của Vương phủ, thiếp thân biết rõ ràng, vị công công này, không nên xuất hiện ở đây." Nàng nói xong, đôi mắt động lòng người như có như không tình ý nhìn Chu Lăng Thần.
" Cho nên thiếp thân mới bảo Liễu Tình đuổi hắn đi, nha hoàn Liễu Tình này bị nô tỳ nuông chiều thành hư, lúc nói chuyện không khỏi... "
Lời nàng chưa nói xong, Chu Lăng Thần đã quét mắt nhìn nàng ta một cái.
Trong lòng Thi Nhược Vân không khỏi rối loạn, một cái liếc mắt này, khiến đầu óc nàng không khỏi tê dại.
" Nuông chiều thành hư?" Thanh âm Chu Lăng Thần không nghe ra vui giận, chỉ là gương mặt tuấn tú có chút bí hiểm.