" Vâng." Hoa Ngu khôi phục tinh thần, vội giúp Chu Lăng Thần, đẩy hắn đến phòng khách.
.........
Thiết kế của Ung Thân vương phủ thật sự là xa hoa, khắp nơi đều lộ rõ vẻ khí phái.
Ngay cả phòng tiếp khách, nơi khác cũng khó mà so bì được.
Nhưng dù vật trang trí có xa hoa lãng phí đến mức nào, cũng không bằng người tuyệt đại tao nhã đang ngồi trong sảnh kia.
Bạch Ngọc Hằng mặc một bộ y bào màu đỏ tươi, dung nhan như ngọc, quả nhiên là công tử phong lưu phóng khoáng. Bộ dạng công tử ca tuấn mỹ, khiến đồ vật tầm thường trong phòng cũng tôn lên không ít sắc.
Hoa Ngu phụ giúp Chu Lăng Thần vào phòng khách, liền thấy được cảnh tượng này.
Bạch Ngọc Hằng này, thích nhất là chưng diện, chắc là bởi vì cái tính này, mới có thể vẽ xuất sắc bức mỹ nhân đồ.
Ngay cả đồ vật, hắn cũng cực kỳ tỉ mỉ.
Thậm chí hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh, cũng đều tuyệt sắc.
Công tử trong kinh hiếm người nào mang theo nha hoàn, duy chỉ có Bạch Ngọc Hằng là ngoại lệ.
" Tham kiến Vương gia." Bạch Ngọc Hằng đứng dậy, hành lễ với Chu Lăng Thần.
Ngay cả khi hắn hành lễ, vẫn là một bộ dạng thản nhiên.
Đôi mắt màu hổ phách nhạt màu, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp.
" Bạch công tử, mời."
" Hôm nay mạo muội đến quấy rầy quý phủ, thật sự thất lễ." Nói như vậy, nhưng trên mặt hắn không có nửa điểm xấu hổ.
" Bạch công tử khách khí." Sắc mặt Chu Lăng Thần lãnh đạm, cũng không chủ động hỏi hắn đến vì chuyện gì.
" Lần này đến đây, chính là vì việc bức tranh tiên tử." Vị Bạch công tử tâm cao khí ngạo này, ở trước mặt Chu Lăng Thần lại không có chút ngạo khí, ngược lại lúc nói chuyện còn có phần khách khí.
" A?"
" Có điều Vương gia không biết, hôm qua ở Bạch Ngọc các, muốn tuyển ra bức tranh tiên tử cho năm nay."
Bạch Ngọc Hằng nói xong, còn dừng lại chớp mắt một cái.
Hoa Ngu ở một bên, rõ ràng cảm thấy hắn đang nhìn mình.
Nàng nhíu mày, đây là muốn tới cửa hỏi tội?
Dù sao hôm qua nàng ở bên ngoài Bạch Ngọc các, nháo cũng không ít chuyện!
" Bất quá quy củ năm nay cùng mọi năm có chút bất đồng, trừ bỏ bức tranh tiên tử ở bên ngoài, thảo dân còn muốn vẽ một bức khác!"
Xung quanh im lặng, đối với câu nói của hắn, người của Ung Thân vương phủ biểu hiện cũng quá bình thản.
Chu Lăng Thần không thèm để ý, Hoa Ngu không cho là đúng, còn Lưu Hành...
Hắn chỉ là thô nhân, biết gì về vẽ tranh?
Thực tình, lời này mà bị nói bên ngoài, không biết gây ra sóng to gió lớn đến mức nào.
Tranh của Bạch Ngọc Hằng, hiện giờ giá cũng lên trời, không những thế, tranh của hắn cũng là độc nhất vô nhị, mỗi năm chỉ có một bức.
Lần này lại chuẩn bị xuất tranh.
Truyền ra ngoài thì không biết đánh đổ bao nhiêu ánh mắt, vậy mà biểu hiện của người Ung Thân vương phủ cũng quá bình thường.
Phản ứng của người trong phòng quá vô vị, làm cho hai nha hoàn thường nghe người ta tâng bốc Bạch Ngọc Hằng có chút không thích ứng.
" Còn mong Vương gia, cho Bạch mỗ một cơ hội." Bạch Ngọc Hằng cũng là kẻ tùy cơ ứng biến, không để ý thái độ của đám người Chu Lăng Thần, đứng lên, nhẹ giọng nói.
" Chỉ là không biết-- " Chu Lăng Thần tựa vào xe lăn, ánh mắt bắn ra mũi nhọn.
" Bạch công tử muốn vẽ ai?"
Đôi mắt Hoa Ngu khẽ nhúc nhích, mỹ nhân trong vương phủ thực ra không ít, hậu viện của Chu Lăng Thần chẳng phải đều là mỹ nhân sao?
Bất quá, theo nàng thấy, nói đến mỹ nhân, cũng không thể nào đẹp bằng Chu Lăng Thần được.