Thấy nàng trên mặt dù cười, nhưng phong thái lại khiến người khác không thể khước từ.
Một tên thái giám, lại có khí thế như vậy, thực không bình thường.
" Đây là Bạch Ngọc lệnh của Bạch Ngọc các." Bạch Ngọc Hằng dừng lại một chút, sau đó tùy tiện để một vật lên bàn, đẩy đến trước mặt Hoa Ngu.
" Có Bạch Ngọc lệnh này trong người, chỉ cần vào Bạch Ngọc các, công công có thể tùy ý lấy một nhã gian, không mất một đồng!"
Cái này ngay cả Lưu Hành cũng kinh sợ.
Bạch Ngọc các chính là đệ nhất tửu lâu trong kinh, không chỉ cực kỳ tiếng tăm trong kinh thành, kể cả ở Túc Hạ cũng có phân lượng. Ngoại trừ kinh thành, ở các thành lớn nhỏ khác của Túc Hạ, cũng có chi nhánh.
Mà Bạch Ngọc lệnh, chính là thể hiện sự tôn quý nhất đối với khách nhân.
Không chỉ Bạch Ngọc các trong kinh, mà các chi nhánh khác cũng hữu dụng!
Chỉ là Bạch Ngọc Hằng này lòng dạ cao ngạo, muốn kết bạn cũng khó, cho nên tới giờ chỉ có hai người có được Bạch Ngọc lệnh.
Một là Tứ hoàng tử, hai là Đại công tử Dung gia Dung Triệt.
Vậy nên Bạch Ngọc lệnh này, chính là cái thứ ba.
" Chỉ cần công công nguyện ý để Bạch mỗ vẽ tranh, Bạch Ngọc lệnh này, sẽ là của công công!"
Mọi người xung quanh kinh ngạc nói không ra lời.
Từ khi nào mà Bạch Ngọc Hằng lại đi cầu người vậy, đã vậy còn dùng đến cả Bạch Ngọc lệnh...
Hoa Ngu cũng có chút kinh ngạc, nàng cũng không ngu đến mức ngay cả Bạch Ngọc lệnh cũng không biết.
Nhưng tên Bạch Ngọc Hằng này rốt cuộc đang nghĩ gì, sao lại muốn vẽ nàng?
" Hóa ra Bạch công tử rất để mắt hắn." Nụ cười trên mặt Chu Lăng Thần có chút lạnh lẽo, " Cũng không biết nô tài của bổn vương như thế nào lại có thể lọt vào mắt của Bạch công tử?"
" Vương gia chê cười rồi, thảo dân chỉ là hợp ý Hoa công công thôi." Bạch Ngọc Hằng chắp tay, trên mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
" Bạch công tử." Hoa Ngu hồi thần, hướng Bạch Ngọc Hằng cười một chút.
" Bạch Ngọc lệnh này là đồ tốt, một nô tài như ta thực sự không xứng cầm! Vẫn mong Bạch công tử thu đồ lại, về phần vẽ tranh, ta thực sự không nghĩ đến."
Sắc mặt hai nha hoàn phía sau Bạch Ngọc Hằng đều thay đổi.
Các nàng thấy, Bạch Ngọc Hằng làm đến mức này, Hoa Ngu cũng nên đáp ứng rồi chứ.
Không nghĩ đến ngay cả Bạch Ngọc lệnh 'hắn' cũng cự tuyệt!
" Ý Hoa công công đã quyết?" Bạch Ngọc Hằng thâm sâu nhìn nàng.
" Phải." Hoa Ngu mặt không đổi sắc, trong mắt dẫn theo chút lười nhác.
Thái độ vừa rồi của Chu Lăng Thần, nàng có thể đáp ứng sao?
" Vậy Bạch mỗ cũng không miễn cưỡng." Bị từ chối liên tiếp hai lần, người như Bạch Ngọc Hằng, sẽ không để có lần thứ ba.
" Chỉ là Bạch Ngọc lệnh này vẫn mong công công nhận lấy, dù không được vẽ tranh, Bạch mỗ cũng muốn được làm bằng hữu với công công."
Hoa Ngu giật mình, nàng làm hắn mất mặt như vậy, hắn còn muốn tặng nàng Bạch Ngọc lệnh?
" Lễ vật quý giá như vậy, ta không dám nhận a!" Trên mặt nàng tựa tiếu phi tiếu, không có ý định nhận lấy Bạch Ngọc lệnh.
" Vật Bạch mỗ đã tặng, không có ý định lấy về." Sắc mặt Bạch Ngọc Hằng không tốt lắm, ước chừng bị nàng làm cho tức giận.
" Vương gia, thảo dân còn có chút việc, không tiện ở lại, cáo từ." Hắn dứt lời, không đợi mọi người phản ứng, liền xoay người rời đi.
Hoa Ngu thấy hắn rời đi, không nhịn được nhíu mày. Người này, trước sau như một vẫn cao ngạo vậy a.
" Ba ba ba!" Đang thất thần, bỗng nhiên bên cạnh lại xuất hiện tiếng vỗ tay.
" Bản lĩnh của Hoa công công thật tốt a, thu phục được người cao ngạo nhất kinh thành, đúng là khó lường!" Hoa Ngu quay đầu, đã thấy Chu Lăng Thần ngoài cười nhưng trong không cười.