" Vương gia, có trời đất chứng giám! Từ trước tới nay nô tài với Bạch Ngọc Hằng chưa từng nói chuyện quá hai câu!" Hoa Ngu nhất thời nóng nảy, vội chỉ tay lên trời thề thốt.
" Ai biết hắn đột nhiên phát điên phát rồ cái gì, thế nào lại tìm nô tài để vẽ tranh!"
Chu Lăng Thần dừng tay lại, đôi mắt đen như mực nhìn nàng, trên mặt tràn đầy hứng thú.
Hoa Ngu bị hắn nhìn như vậy, cực kỳ không được tự nhiên.
" Còn tặng cái gì mà Bạch Ngọc lệnh, nô tài tuyệt đối sẽ không lấy!" Cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục, Hoa Ngu bồi thêm một câu.
" Được rồi." Chu Lăng Thần nhìn lướt qua nàng một chút, " Đồ đã đưa đến cửa, vậy ngươi cứ nhận đi."
Hoa Ngu không nhịn được nhìn hắn mấy lần, tên biến thái này rốt cuộc có ý gì, rốt cuộc nàng nên nhận hay không nhận?
Nàng nói sai rồi, bản chất tâm tình bất định, mới chính là Chu Lăng Thần.
" Bổn vương mệt mỏi, Lưu Hành."
" Có."
" Đưa bổn vương về." Trên mặt Chu Lăng Thần mang theo chút lười nhác, không nhìn đến Hoa Ngu.
Hoa Ngu nhìn Bạch Ngọc lệnh, rồi lại nhìn Chu Lăng Thần một cái, không nói gì.
" Đúng rồi." Còn chưa ra khỏi phòng khách, Chu Lăng Thần lại mở miệng.
Lưu Hành thấy thế, vội dừng bước.
" Đêm nay trong phủ Đại hoàng tử có thiết yến, mời bổn vương, ngươi chuẩn bị một chút, tối nay đi cùng bổn vương."
Hoa Ngu còn đang sửng sốt, đã thấy Lưu Hành đẩy hắn đi.
Đến khi nàng hoàn hồn, mới phát hiện đây là mệnh lệnh của Chu Lăng Thần, chứ không phải thương lượng cùng nàng.
Chỉ là, Đại hoàng tử?
Trong nháy mắt sắc mặt của Hoa Ngu trở nên cực lạnh lẽo, tất cả của Cố Nam An, không phải đều dính trên người vị Đại hoàng tử này sao?
.......
Trong kinh có phủ đệ của chính mình, ngoại trừ Chu Lăng Thần, thì chỉ còn Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử.
Phủ đệ của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đều được Hoàng thượng ban thưởng sau, hai nơi cách nhau cũng không xa, kiến trúc cũng thật xa xỉ.
Mà phủ đệ của Chu Lăng Thần, lại khác với bọn hắn.
Là đích thân Hoàng thượng sai người tu kiến lại lần nữa.
Thái độ của Hoàng thượng đối với mấy vị hoàng tử, cũng không nhiều.
Phủ Đại hoàng tử chiếm hoàn toàn một con ngõ, địa hình rộng lớn.
Hoa Ngu xoay người xuống ngựa, không khỏi nhìn phủ đệ huy hoàng này nhiều hơn một chút.
" Chi." Phía sau, xe ngựa của Chu Lăng Thần cũng dừng lại.
" Vương gia, tới rồi." Âm thanh của Lưu Hành kéo Hoa Ngu trở lại thực tại.
Nàng xoay người, nhìn về phía xe ngựa.
Xe ngựa của Chu Lăng Thần chính là do thợ thủ công giỏi nhất trong cung làm, cửa sau có thể mở ra, tạo thành một cái sườn dốc, có thể giúp Chu Lăng Thần ngồi xe lăn lên xe ngựa.
Hoa Ngu giương mắt, liền thấy Lưu Hành chuẩn bị mở cửa sau ra.
" Hoa Ngu." Thanh âm Chu Lăng Thần từ trong xe ngựa truyền ra.
" Vương gia." Hoa Ngu tiến lên từng bước.
" Ôm bổn vương xuống."
Hoa Ngu:...
Nàng không có nghe nhầm đi?
Chu Lăng Thần nói cái gì??
Không chỉ có nàng, Lưu Hành cũng trợn tròn mắt.
Ngày thường Chu Lăng Thần có bao nhiêu chán ghét khi người khác chạm vào, Lưu Hành là người rõ ràng nhất, vậy mà lúc này lại kêu Hoa Ngu... ôm, ôm!
Ôm hắn xuống xe!
" Vương, vương gia... " Hoa Ngu cũng luống cuống, " Việc này cũng không thích hợp đi?"
" Như thế nào?" Thanh âm của Chu Lăng Thần lạnh xuống.
Hoa Ngu:...
Nàng có dự cảm, nếu nàng cự tuyệt Chu Lăng Thần, tên biến thái này chắc chắn sẽ giày vò nàng!
" Nhanh lên." Thấy người bên ngoài không có phản ứng, Chu Lăng Thần lại bồi thêm một câu.
Quên đi!
Không phải chỉ là ôm thôi sao?
Cắn răng một cái, dậm chân, đi qua!
"... Vâng!" Hoa Ngu nhắm mắt lại, hùng hồn chịu chết, chuẩn bị lên xe ngựa.
" Vương gia! Việc này, việc này thực sự là không ổn a!"